Hồng Hoang Quan Hệ Hộ (Bản Dịch Full)

Chương 114 - Chương 114: Mồi Lửa Cuối Cùng

Chương 114: Mồi Lửa cuối cùng

Bạch Cẩm tiến lên, chắp tay thi lễ rồi dùng hai tay dâng Cửu Long Trầm Hương Liễn đã được thu nhỏ lên, cung kính nói: “Sư bá, đây là tọa giá của người!”

Nguyên Thủy vung tay lên, Cửu Long Trầm Hương Liễn liền bay ra.

Gầm.

Gào.

Tiếng rồng gầm liên tiếp vang lên ở Oa Hoàng Thiên, chín đầu Thần Long xuyên qua mây mù, thần thánh mà uy nghiêm.

Nguyên Thủy lên Cửu Long Trầm Hương Liễn, từ bên trong vang lên giọng nói to lớn: “Trở về.”

Đệ tử Xiển Giáo cùng nhau chắp tay thi lễ đáp: “Vâng!”

Từng người một phi thân bay đến bên cạnh Cửu Long Trầm Hương Liễn, theo đó phá giới mà đi.

Sau đó Tiệt Giáo và Tây Giáo cũng theo thứ tự rời đi, toàn bộ Oa Hoàng Cung tức khắc trống vắng trở lại.

Linh Châu Tử nằm trong đống phế tích ngẩng đầu khóc lóc nói: “Nương nương, cứu mạng!”

Thân ảnh hắn biến mất trong nháy mắt, sau đó xuất hiện ở trong Oa Hoàng Cung.

Nữ Oa nương nương ngồi trên giường mây ung dung cao quý, hai bên trái phải là Thanh Loan và Thải Phượng đang hầu hạ.

Linh Châu Tử giãy giụa đứng dậy từ trên mặt đất, quỳ trên đất sụt sịt nói: “Bái kiến nương nương! Nương nương, bọn hắn ức hiếp ta, còn muốn giết ta, người nhất định phải báo thù cho ta!

Ngoại trừ đại ca ta, tất cả những người còn lại đều muốn đánh giết ta, bọn hắn không có một ai là người tốt cả, còn đổ oan ta trộm ngưu, trộm loan giá, rõ ràng bọn hắn đã tự mình giấu ngưu đi rồi.”

“Đại ca ngươi là ai?”

Ánh mắt Linh Châu Tử sáng lên, vội vàng nói: “Đại ca ta chính là người tốt, hắn chẳng những có thể đánh giá cao kỹ thuật hóa trang của ta, còn cho khen thưởng công đức cho ta, cuối cùng mạo hiểm đắc tội với hơn trăm tên đệ tử Thánh Nhân cứu giúp ta, có ơn cứu mạng ta, về sau hắn chính là đại ca ruột của ta.”

Sắc mặt Oa nương nương cổ quái, đến bây giờ mà hài tử ngốc này vẫn còn tưởng rằng Bạch Cẩm là người tốt? Bỏ đi, đã ngu ngốc đến mức không còn đường cứu, tìm cơ hội nào đó đánh chết rồi điểm hóa lại lần nữa đi!

“Phục Hy cầu kiến Nữ Oa Thánh Nhân.” Một giọng nói truyền đến từ xa.

Nữ Oa lộ ra ý cười nói: “Thải Phượng, ngươi dẫn Linh Châu Tử xuống chữa thương giúp nó.”

Đôi mắt Linh Châu Tử cảm động, quả nhiên nương nương vẫn thương ta nhất.

“Thanh Loan, chờ hắn khỏe rồi thì đánh hắn một trăm roi.”

Vẻ mặt Linh Châu Tử cứng lại, một… một trăm roi?

Thải Phượng và Thanh Loan cùng đáp: “Vâng!”

Đôi mắt Linh Châu Tử bỗng trừng lớn, thê thảm kêu lên: “Nương nương đừng mà! Nương nương ta sai rồi, sau này không dám nữa, nương nương đừng đánh ta!”

Thanh Loan nhẹ nhàng bay xuống, nhấc gáy Linh Châu Tử lên, cười hì hì nói: “Tiểu đệ đệ, yên tâm đi! Tỷ tỷ sẽ cố gắng yêu thương ngươi.”

“A! Ta không muốn sống nữa.” Linh Châu Tử phát ra tiếng kêu thê thảm.

Thanh Loan dẫn theo Linh Châu Tử và Thải Phượng bay ra khỏi Oa Hoàng Cung, tiếng hét thê thảm vang vọng lại từ nơi xa.

Một bóng người đi vào trong Oa Hoàng Cung, chính là Phục Hy đại thần ôn tồn lễ độ, đại môn Oa Hoàng Cung ‘ầm’ một tiếng rồi đóng lại, ngăn cách tiếng vang thảm thiết bên ngoài kia.

Phục Hy chắp tay thi lễ, nói: “Bái kiến Thánh Nhân.”

Nữ Oa bất đắc dĩ nói: “Huynh trưởng, ta đã nói rồi, không cần những nghi thức xã giao này nọ.”

Phục Hy thẳng lưng, cười khẽ nói: “Đứng trước Thánh Nhân, lễ không thể thiếu, cho dù ta là huynh trưởng của ngươi thì cũng như vậy.”

Nữ Oa nương nương cũng chắp tay thi lễ, khom lưng nói: “Bái kiến huynh trưởng!”

Phục Hy né qua một bên, chỉ chịu nửa lễ.

Nữ Oa ngồi dậy hỏi: “Huynh trưởng, lúc này ngươi trở lại có chuyện quan trọng sao?”

“Mười con tiểu Kim Ô mà đã chết mất chín con, còn một con được Yêu Hoàng cứu, không thể tấn công toàn bộ.”

Nữ Oa nương nương gật đầu, nói: “Ta biết rồi, sau khi đạo tổ hợp đạo, trời không tuyệt đường người, mọi thứ trên đời đều có một đường sống, vốn dĩ Kim Ô cũng nên như thế.”

Phục Hy do dự một chút nói: “Chuyện ta làm đã bị Côn Bằng phát hiện, hắn yểm hộ cho ta mà ta đồng ý giữ một mạng cho hắn.”

Nữ Oa nương nương trầm ngâm một chút, nhoẻn miệng cười nói: “Côn Bằng có đại khí vận trong người, làm phiền huynh trưởng đi nói với Côn Bằng, trong trận chiến Vu Yêu, hắn hãy nhân cơ hội chém giết một Yêu Thần chủ trận.”

Yêu Thần chủ trận? Đồng tử Phục Hy co rụt lại, vội vàng nói: “Thiếu một Yêu Thần chủ trận, vậy đại trận Chu Thiên Tinh Đấu chẳng phải đã bị phá rồi sao? Không có đại trận Chu Thiên Tinh Đấu, Yêu tộc sao có thể chống lại đại trận Đô Thiên Thần Sát của Vu tộc?”

Ánh mắt của Nữ Oa nương nương xuyên qua thời không vô tận, nhìn chăm chú vào hồng hoang rộng lớn, cảm khái nói: “Ta có một cảm giác, ngay cả Đô Thiên Thần Sát cũng không có cơ hội hiện thế nữa.”

Sắc mặt Phục Hy biến đổi, ngay cả Đô Thiên Thần Sát cũng không hiện thế, hồng hoang sẽ xảy ra chuyện gì chứ? Chẳng lẽ sẽ Tổ Vu ngã xuống? Đây cũng kế hoạch của muội muội sao?

Phục Hy không nhịn được hỏi: “Muội muội, hiện tại Kim Ô thái tử đã vẫn lạc mất chín người, Vu Yêu sắp mở ra đại chiến, ngươi có thể nói cho ta biết rốt cuộc ngươi đang mưu tính chuyện gì được không?”

Nữ Oa nương nương lắc đầu nói: “Huynh trưởng mong hãy thứ lỗi, tạm thời không thể nói.”

“Bỏ đi, ngươi tự hiểu rõ trong lòng là được, ta còn có thể giúp ngươi chuyện gì?”

“Giữa Vu Yêu đã có thù hận nhưng vẫn còn chưa đủ, không nắm chắc tất thắng thì bọn hắn sẽ không dễ dàng mở ra đại chiến, còn thiếu một mồi lửa cuối cùng. Đại huynh, sau khi hạ một đám Vu Yêu xung đột, ngươi nói với Đế Tuấn Thái Nhất, bảo bên trong Nhân tộc có ẩn giấu Thánh Huyết, chỉ cần tàn sát Nhân tộc luyện hóa huyết mạch là có thể lấy được Thánh Huyết, luyện chế ra thứ có thể xóa bỏ binh khí của Tổ Vu.”

Bình Luận (0)
Comment