Trong Điểu Sào trên Thiên Đình, Bạch Cẩm thân thiết đón tiếp Địa Tạng Vương Bồ Tát. Sau khi trò chuyện vui vẻ thì tiễn Địa Tạng Vương Bồ Tát đi, đồng thời tặng hắn vài món đặc sản của Thiên Đình, chẳng hạn như hoa quả tươi của bàn đào, gan rồng tủy phượng, các loại Quỳnh Tương Ngọc Dịch..., khiến Địa Tạng Vương Bồ Tát cảm động đến rơi nước mắt, vẫn là Thiên Đình đối xử tốt với ta! Phật Giáo chưa từng cho ta thứ gì cả.
Trong Điểu Sào, Bạch Cẩm ngồi xếp bằng trong phòng luyện công. Trên đầu là tinh đồ đang quay tròn, thu hút sức mạnh vô tận của các vì sao, tạo thành một mảnh ngân hà. Bên dưới là một khối linh ngọc hoàn mỹ, toát ra sức mạnh tiên linh nồng đậm, biển khói mờ mịt.
Bạch Cẩm ngồi trong đó, vẻ mặt có chút nghiêm trọng, bình tĩnh rà soát lại những tin tức mà hắn nhận được.
Đầu tiên là Dương Thiền. Dương Thiền đột nhiên trở nên rất bất thường, mặc dù được giải thích là do tâm chướng, nhưng thay đổi thực sự quá lớn. Lấy bản thân ra để dẫn dụ Nữ Oa nương nương, ai cho nàng tự tin mình có thể thành công? Ai cho nàng cái gan dám ép cung Nữ Oa nương nương? Hơn nữa sự xuất hiện của lão đạo kia cũng quá trùng hợp rồi.
Thứ hai, Nữ Oa nương nương đột nhiên muốn bế quan. Nguyên nhân là do Tiếp Dẫn Phật Tổ đến Oa Hoàng Cung, trùng hợp làm cho Nữ Oa nương nương bế quan, sau đó Dương Thiền xảy ra chuyện, cũng vô cùng trùng hợp.
Thứ ba, Mộc Tra đã nghe Quan Thế Âm nói về Thiên Đình. Có thể là hắn đã nghe nhầm, cũng có thể là Phật Giáo thực sự đang tìm chết.
Bạch Cẩm lẩm bẩm nói: "Nữ Oa nương nương, Dương Thiền, Thiên Đình, Phật Giáo đóng vai gì trong vở diễn này?
Nếu như lão đạo sĩ đó là Phật Giáo giả trang, vậy thì hợp lý rồi."
Bạch Cẩm gật đầu, tự nhủ: "Thông tin quá ít, sai một ly là đi một dặm, không thể tùy tiện đoán được, phải đi hỏi Nữ Oa nương nương, tại sao lại muốn bế quan?"
Trong lòng Bạch Cẩm có linh cảm rằng, lý do Nữ Oa nương nương bế quan chắc chắn vô cùng quan trọng. Chỉ cần biết lý do Nữ Oa nương nương bế quan, tất cả những chuyện khác đều có thể lý giải. Chỉ khi làm rõ được ngọn nguồn, giải quyết được nhân quả, mới có thể to gan ra tay. Bằng không, sơ sẩy một chút cũng sẽ biến khéo thành vụng, đẩy mọi chuyện đến mức không thể cứu vãn.
Bạch Cẩm nhắm mắt, bước vào thế giới trong mộng.
Trong một thế giới rộng lớn mờ mịt, có năm ngôi đền tối cao đang ngự trị, trấn áp cả thiên địa.
Một đạo thần quang bắn ra từ không trung. Bùm ~ Thần quang rơi xuống trước thần điện của Nữ Oa nương nương, rồi bắn ra xung quanh. Một thân ảnh bước ra từ thần quang, chính là Bạch Cẩm.
Bạch Cẩm chỉnh lại y phục, đối diện với thần điện nguy nga, hắn nghiêm trang hành lễ, cung kính nói: "Đệ tử Bạch Cẩm cầu kiến Nữ Oa nương nương!" Hắn ngân giọng nói.
Thần điện không hề động đậy, vô cùng yên tĩnh.
Một lúc sau, Bạch Cẩm chậm rãi đứng dậy, tự nhủ: "Nương nương, ngươi không chịu xuất quan, tam giới sẽ không có ai chủ trì công lý, e rằng sẽ có chuyện lớn xảy ra. Đệ tử hết cách, nên chỉ có thể lỗ mãng!"
Bạch Cẩm vươn tay đẩy cửa thần điện. Ầm ầm ~ Cửa thần điện mở ra, ánh sáng bên trong giống như ban ngày, một tượng thần đứng sừng sững sâu trong thần điện.
Bịch, bịch, bịch ~ Bạch Cẩm bước vào thần điện, âm thanh giòn giã vang vọng khắp đại điện. Hắn ở bên dưới cung kính hành lễ với bồ đoàn phía trên: "Đệ tử bái kiến nương nương! Xin nương nương hiện thân."
Trong hư không mờ mịt, không có thời gian, không có không gian, không có quá khứ hay tương lai, không có nhân quả hay vận mệnh.
Nữ Oa nương nương đang ngồi xếp bằng trên giường mây ở trong hư không, xung quanh từng đoá Kim Liên đột nhiên xuất hiện, một hư ảnh thiên đạo có màu hồng hiện ra trước mặt.
Trên hư ảnh của thiên đạo, từng hình ảnh lần lượt xuất hiện, người với người, thú với thú, người với thú, nam với nữ, nam với nam, nữ với nữ, vân vân.
Vẻ mặt bình tĩnh Nữ Oa nương nương khẽ thay đổi, từ từ mở mắt ra, bánh xe trong mắt xoay tròn, lạnh nhạt giống như thiên đạo chí cao, sau đó trong ánh mắt lạnh nhạt hiện lên một tia linh động, tâm niệm vừa động, một suy nghĩ liền truyền ra.
Trong thần điện của thế giới trong mộng, tượng thần của Nữ Oa nương nương đột nhiên động đậy, đảo mắt nhìn Bạch Cẩm ở bên dưới, trong đền vang lên một giọng nói lớn: "Đứng dậy đi!"
"Đa tạ nương nương!"
Bạch Cẩm vội vàng đứng dậy, ngồi xuống bồ đoàn, mừng rỡ nói: "Nương nương, cuối cùng ngươi cũng đáp lại ta."
"Bạch Cẩm, sao ngươi lại gọi ta gấp như vậy?"
"Khởi bẩm nương nương, từ khi ngươi bế quan, tam giới đã xảy ra chuyện lớn, đệ tử cũng không dám chuyên chính, nên mới tới đây cầu kiến nương nương."
"Ồ, chuyện gì có thể khiến ngươi bó tay bó chân như vậy?" Trong giọng nói của Nữ Oa nương nương có chút kinh ngạc. Trong thời đại Thánh Nhân không lộ diện, với quan hệ của Bạch Cẩm, trong tam giới này ít có chuyện gì làm khó được hắn.
Bạch Cẩm nghiêm túc nói: "Dương Thiền đã thành thân với một người phàm trần, sinh ra một đứa con bán thần."
Ầm ~ Một tiếng sấm vang lên trong thế giới trong mộng. Cả trời đất đột nhiên chìm vào bóng tối, mây đen cuồn cuộn, sấm sét vang dội.
Bạch Cẩm vội vàng nói: "Nương nương bớt giận! Theo đệ tử thấy, chuyện này chắc chắn có điểm kỳ lạ."
"Nói rõ ra đi!" Trong giọng nói của Nữ Oa nương nương mang theo sự giận dữ.
"Hai lần lượng kiếp trước, Dao Cơ Trưởng Công Chúa đã thành thân với người phàm, sinh ra ba người: Dương Giao, Dương Tiễn và Dương Thiền.
Sau đó, Dao Cơ Trưởng Công Chúa bị đàn áp dưới Đào Sơn, hai huynh đệ Dương Giao, Dương Tiễn đã phá núi cứu mẹ, đến nỗi thiên điều hoá Kim Ô, Dao Cơ chỉ có thể ẩn náu ở trong Ngọc Kinh Sơn.
Mặc dù Dao Cơ sống sót, nhưng sự xa cách của hai mẫu nữ phân ly, cũng để lại trong lòng Dương Thiền một tâm chướng. Tâm chướng này càng ngày càng sâu, dần dần biến thành tâm ma.
Lần này Dương Thiền gả cho người phàm trần, không vì chuyện gì khác, chỉ là để nương nương ngươi ra tay sửa đổi thiên điều..."