Những Ma tộc đang lẩn trốn cũng liên tục gật đầu, bọn hắn có niềm tin mạnh mẽ vào Ma Tổ.
Trong lòng Bạch Cẩm lạnh lẽo, quả nhiên bản thân đã bị Ma Tổ cấp Thánh Nhân để ý, cả Ma Giới đều đang tìm hắn, hắn nên trốn đi đâu đây?
Từng suy nghĩ xoay chuyển trong lòng Bạch Cẩm, sau đó là cảm giác lo lắng. Trong lòng đột nhiên lay động, khẽ liếc nhìn Huyễn Đào Ma Tôn. Hắn không thể trốn trong núi rừng được nữa, nhờ bọn hắn che giấu thân phận cũng không tệ.
Bạch Cẩm lạnh lùng nói: “Câu Trần đại đế có chút thú vị. Nếu đã đến Ma Giới thì đừng hòng rời khỏi.
Tiểu Hắc Đào, ta cho ngươi lựa chọn, chết hay thần phục?”
Huyễn Đào Ma Tôn giật nảy mình, vội vàng nói: “Đại nhân, hiện tại thời thế đã thay đổi, Ma Tôn trong Ma tộc không thể nô dịch Ma Tôn, điều này đã được mọi người công nhận.” Dưới chân vô thức lùi lại.
“Nếu như ngươi lùi một bước nữa, ngươi sẽ phải chết!”
Huyễn Đào Ma Tôn lập tức dừng lại, trên mặt lộ ra vẻ khó chịu và ấm ức. Lão già cổ quái này chạy từ đâu ra vậy, còn nghĩ bây giờ là thời kỳ viễn cổ sao? Nhưng sức mạnh của hắn thực sự quá mạnh.
“Bây giờ ta cũng có chút hứng thú với Câu Trần Đại Đế. Đường đường là Đại Đế uy nghiêm sao lại lẻn vào Ma Giới, lẽ nào hắn không sợ chết? Bây giờ ta cần một số Ma Tôn giúp ta tìm hắn.
Ta hỏi lại một lần nữa, thần phục hay là chết.” Bạch Cẩm hứng thú nhìn Huyễn Đào Ma Tôn, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo.
“Đại nhân, Ma Giới có quy tắc của Ma Giới. Nếu nô dịch Ma Tôn cùng cảnh giới, ngươi sẽ bị mọi người tấn công.”
“Bây giờ ta đến rồi, vậy nên quy tắc này đã bị phá bỏ.”
Thân ảnh Bạch Cẩm lóe lên xuất hiện bên cạnh Huyễn Đào Ma Tôn, hắn đưa tay nắm lấy cổ Huyễn Đào Ma Tôn, đưa lên cao rồi lạnh lùng nói: “Đừng để ta nói lần thứ ba.”
Sát khí lạnh lẽo khiến Huyễn Đào Ma Tôn cảm thấy ớn lạnh cả người, dùng sức tách tay Bạch Cẩm ra. Hắn dùng hết sức lực của Đại La, nhưng làm thế nào cũng không thể thoát ra khỏi tay Bạch Cẩm, cũng không thể nào hoá thành cánh hoa được, toàn bộ uy năng của bản thân đã bị phong bế.
Tay của Bạch Cẩm không ngừng co lại, sát khí không ngừng tràn vào cơ thể của Huyễn Đào Ma Tôn. Cả người Huyễn Đào Ma Tôn cũng dần dần tái xanh, từng đường vân đen chạy dọc trên khuôn mặt đáng yêu của nàng.
Huyễn Đào Ma Tôn sợ hãi, thật sự sẽ chết mất, nàng rống lên: “Ta thần phục!”
Bạch Cẩm đẩy tay ra, Huyễn Đào Ma Tôn lập tức ngã xuống đất, trong mắt rưng rưng nước mắt. Khi dễ ma, chưa từng thấy kẻ nào khi dễ ma như vậy. Tại sao cùng một cảnh giới, mà ngươi lại mạnh hơn ta nhiều như vậy?
“Thề dưới thiên đạo đi!”
“Vâng!”
Huyễn Đào Ma Tôn đáp lại một tiếng yếu ớt, rồi hỏi: “Đại nhân, ta không biết tôn hiệu của ngươi là gì?”
Bạch Cẩm suy nghĩ một chút, bây giờ ta cũng tương đương với Đại Vu của Hậu Thổ bộ lạc, vậy nên tên cũng phải thô bạo ngang ngược một tí, hắn lạnh lùng nói: “Bổn toạ là Bàn Thi Ma Tôn!”
Bàn Thi Ma Tôn? Sao cái tên này lại lạ lùng như vậy? Lẽ nào lúc tên thi ma này chết, thi thể đã bị cuộn lại sao?
Trong lòng Huyễn Đào Ma Tôn loé lên một suy nghĩ, bên ngoài lại khen ngợi nói: “Bàn Thi Ma Tôn đại nhân, đúng là một cái tên hay, chắc chắn danh tiếng của đại nhân sẽ làm chấn động Ma Giới.”
“Đừng lề mề, nhanh thề với thiên đạo đi!”
Huyễn Đào Ma Tôn sững người, sau đó bất lực thở dài, một giọt máu lấp lánh bay ra từ trên trán, toát ra mùi hoa đào thơm ngát, nàng dịu dàng đáng thương nói: “Thiên đạo trên cao, Huyễn Đào Ma Tôn ta bằng lòng tôn Bàn Thi Ma Tôn làm chủ, xin thiên đạo chứng giám!”
Vù ~ Một luồng khí cơ khổng lồ vụt qua, giọt tinh huyết đó lập tức bùng cháy thành một ngọn lửa. Tinh huyết trong ngọn lửa ngưng tụ thành một dòng phù văn, tiến về phía Huyễn Đào Ma Tôn, trực tiếp biến mất trên trán của Huyễn Đào Ma Tôn.
Huyễn Đào Ma Tôn đưa cánh tay mảnh khảnh sờ trán, thở dài một hơi, khom người dịu dàng hành lễ: “Thuộc hạ bái kiến Ma Tôn chủ nhân.”
Những Ma tộc khác trên không trung cũng nhanh chóng đáp xuống, đồng loạt quỳ xuống mặt đất, có chút sợ hãi nói: “Thuộc hạ bái kiến Ma Tôn!”
Đây là tác phong của Ma tộc, nơi sức mạnh được coi trọng, và thực lực là ưu tiên hàng đầu.
Nếu như ở trong Ma Giới, ngay cả Ngọc Hoàng Đại Đế cũng không thể nào ép buộc Kim Tiên quỳ xuống đất. Người có thể trở thành tiên giả cũng có sự kiêu ngạo của riêng mình, không thể nào chịu nhục.
Bạch Cẩm giơ tay, thấp giọng nói: “Đứng dậy đi!”
Toàn bộ yêu quái đều đứng dậy, đồng loạt tụ tập về phía Bạch Cẩm, kính sợ nhìn Bạch Cẩm.
Huyễn Đào Ma Tôn do dự một chút rồi hỏi: “Ma Tôn đại nhân, chúng ta phải làm gì bây giờ? Tiếp tục truy tìm tung tích của Câu Trần Đại Đế?”
“Không vội, bổn toạ bế quan đã nhiều năm, trước tiên phải điều tra tình hình, thu xếp ổn thỏa trước đã.”
Huyễn Đào Ma Tôn cẩn thận nói: “Đại nhân, cách đây một trăm dặm có một thành trì, thuộc hạ có một trang viên trong đó. Chúng ta có thể ở đó dò thám tin tức trong thành trì.”
“Đi, đưa ta đến đó!”
“Đại nhân mời theo ta.”
Bạch Cẩm mang theo rất nhiều yêu quái, hùng hổ rời đi, bay về phía bên ngoài dãy núi.
Không lâu sau, tất cả đến trước một thành trì đen kịt. Từng đạo cực quang màu đen xẹt qua trên thành trì, khí tức to lớn ẩn hiện trong đó giống như biển sâu, không ngừng có yêu quái ra vào.