Bạch Cẩm vung tay lên, một khối tượng điêu khắc bằng gỗ bay ra, lơ lửng ở trước mặt Huyễn Đào Ma Tôn, bình tĩnh nói: "Đây là Pháp Tướng của bổn tọa, ấn chứa một phần sức lực của bổn tọa, cho ngươi dùng để hộ thân."
"Đa tạ đại nhân!" Huyễn Đào Ma Tôn biết ơn hành lễ, vội vàng thu tượng gỗ điêu khắc trước mắt lại.
"Đi đi! Sắp tới bổn tọa có thứ cần lĩnh ngộ, tạm thời bế quan, một khi có tin tức của Câu Trần Đại Đế, ngươi báo cho ta lúc nào cũng được."
"Vâng!" Huyễn Đào Ma Tôn cung kính hành lễ, xoay người rời khỏi đại điện.
Ầm! Cánh cửa đại điện đóng lại.
Đứng yên giữa sân, Huyễn Đào Ma Tôn lấy tượng gỗ điêu khắc từ trong tay ra, tượng gỗ điêu khắc như con người nhỏ đúng trên lòng bàn tay, hai chân cường tráng có lực, song nửa người trên để trần, cơ bắp lộ ra từng khối rõ ràng, không giống bộ dáng nho nhã bình thường của Bàn Thi Ma Tôn chút nào, trên hai tay quấn quanh hai con Thần Long, lỗ tai đeo theo hai con rắn nhỏ, đúng thật là đại soái trong Ma tộc.
Mắt Huyễn Đào Ma Tôn hiện ra vẻ si mê, tự nói: "Đây mới là chân thân thật sự của Ma Tôn đại nhân sao? Thật là vô cùng khí phách!"
Huyễn Đào Ma Tôn xem xét rồi vuốt ve một lúc, sau đó mới cất tượng gỗ điêu khắc rồi đi ra ngoài, bóng dáng lóe lên vài lần, đi đến ngoại viện của trang viên, khẽ gọi một tiếng "Tập hợp!"
Mấy chục Ma tộc hùng mạnh hội tụ lại, ma khí lập tức cuồn cuộn.
Nhất Trực Hổ Ma cung kính nói: "Đại nhân, có gì cần sai bảo?"
Trong ánh mắt của Huyễn Đào Ma Tôn chợt lóe ánh sáng lạnh lẽo, nghiêm giọng quát: "Không được gọi ta là đại nhân, bắt đầu từ bây giờ, đại nhân của chúng ta chỉ có một mà thôi, đó chính là Bàn Thi Ma Tôn đại nhân, hiểu chưa?"
Tất cả ma đầu đều vội vàng đáp: "Đã hiểu!"
Hổ Ma càng bị dọa sợ, rùng mình một trận, cổ rụt rụt lại.
"Sau này các người hãy gọi ta là Huyễn Ma đại nhân."
"Rõ, Huyễn Ma đại nhân!" Tất cả ma đầu đều cung kính đáp một tiếng.
"Huyễn Ma đại nhân, bây giờ chúng ta phải làm gì? Ma Tôn đại nhân đâu rồi?"
"Ma Tôn đại nhân đã giao nhiệm vụ tìm kiếm Câu Trần Đại Đế cho ta, bây giờ các ngươi tiếp tục theo ta đi tìm Câu Trần Đại Đế."
"Vâng!" Tất cả ma đầu đều đồng thanh đáp.
Một đám ma đầu cuồn cuộn rời khỏi trang viên, bay đến núi non cách đó trăm nhẫn*, nơi đi qua đều phá núi hủy sông, chỉ để lại một đống phế tích hỗn độn, ma khí mênh mông cuồn cuộn không dứt.
(* đơn vị đo lường thời xưa, bằng 8 thước hay 7 thước.)
...
Bổn tọa chính là Hắc Long Ma Tôn, ở nơi này không xuất hiện Ma Thánh, tung hoành năm ngàn vạn năm ở Hắc Hải phương Bắc, tự nhận ít có địch thủ nào cùng cảnh giới, cho đến khi gặp được hắn?
Dưới dòng sông lớn mênh mông cuồn cuộn, một con Hắc Long co tròn người trên cột đá ở đáy nước, cực kỳ tức giận và căm phẫn, nhưng vừa nghĩa tới cái tên giả dạng thanh niên yêu dị kia, trái tim lại đập nhanh một trận, rốt cuộc cường giả như thế chạy từ đâu ra vậy? Đây mới thật sự là lực lượng Ma Tôn có được sao?
Vừa nghĩ tới mình bị dẫm dưới chân trước mắt bao nhiêu người, trong lòng lập tức bốc lên một luồng lửa giận khó kiềm chế được. Làm nhục ta như thế, thù này không báo, ta vĩnh viễn không phải là Long. Hắc Long Ma Tôn gục ở trên cột đá, trong mắt rồng mang theo ánh sáng hận thù.
Hử? Đột nhiên, vẻ mặt của Hắc Long Ma Tôn biến đổi, cảm giác được trận pháp mình đã bày trước đã phát huy tác dụng báo động rồi, có ma tới đây.
Trước mắt Hắc Long Ma Tôn hiện ra hình ảnh từ trận pháp truyền tới, một đám ma đầu khí thế hùng dũng đang bay tới đây, dọc theo đường đi không ngừng phóng thích ma pháp, tìm kiếm núi non dòng sông bốn hướng khiến từng cánh hoa bay mưa đầy trời.
Gương mặt Hắc Long Ma Tôn lập tức biến sắc, tức giận nói: "Huyễn Đào Ma Tôn!"
Hắc Long Ma Tôn cảnh giác lục soát xung quanh, không phát hiện dấu vết tồn tại của tên Ma Tôn đáng sợ kia. Hắn thầm thở phào, đồng thời trong lòng nổi lên ác niệm. Mình rơi vào tình cảnh này là do Đào Hoa chết tiệt gây nên, ngươi đã tự tìm đường chết thì bản tọa sẽ giúp ngươi toại nguyện. Cho dù dốc hết nội tình, lần này bản tọa nhất định phải ăn sống nuốt tươi ngươi.
Thân hình cao lớn của Hắc Long Ma Tôn im hơi lặng tiếng thu nhỏ, trông như một con rắn con bơi trong dòng sông.
Bên ngoài, Huyễn Đào Ma Tôn đứng trên mây đen, tay cầm Đào Hoa Phiến khẽ phe phẩy, cặp mắt đào hoa quan sát xung quanh, thật sự là phong lưu phóng khoáng.
"Huyễn Ma đại nhân, phía trước là Giáp Giang rồi. Thủy vực Giáp Giang rộng lớn, vắt ngang qua dãy Bách Nhận Sơn. Tiểu ma cho rằng có khả năng Câu Trần Đại Đế sẽ ra khỏi dãy Bách Nhận Sơn theo lối Giáp Giang."
"Ồ, Giáp Giang à..." Huyễn Đào Ma Tôn cầm Đào Hoa Phiến chỉ một phát, nhẹ nhàng cất lời: "Lục soát!"
Hu hu hu! Trong tiếng quỷ khóc sói gào, một đám ma đầu xông về phía sông lớn, bùm... bùm... bùm... lao thẳng xuống sông, văng lên từng cột nước.
Huyễn Đào Ma Tôn giẫm lên mặt sông, mỗi bước đi hoa nở rộ dưới chân. Đôi mắt đào hoa trực tiếp nhìn xuyên thấu đáy sông, không có một dấu vết nào lọt khỏi ma nhãn của nàng.
Nàng vừa tìm kiếm vừa suy ngẫm. Đột nhiên xảy ra quá nhiều chuyện, cõi lòng Huyễn Đào Ma Tôn vẫn còn hơi hỗn loạn.
Hiện giờ theo lý giải của Huyễn Đào Ma Tôn, chủ thượng của mình là đại ma còn sống sót từ thời viễn cổ, có thể bước vào Ma Thánh cảnh bất cứ lúc nào, có thể rơi vào Phong Ma Cảnh Địa bất cứ lúc nào. Vì vậy Bàn Thi Ma Tôn mới nóng lòng muốn có tin tức về Câu Trần Đại Đế để đổi lấy sự chỉ dẫn của Ma Tổ.
Trong lòng Huyễn Đào Ma Tôn trào dâng cảm giác gấp gáp. Để sống sót, mình nhất định phải dốc sức tìm kiếm Câu Trần Đại Đế.