Một bức tượng gỗ cao trăm mét giẫm lên cổ hắc long, giống như một cây đinh ghim nó trên mặt đất, khiến hắc long không thể bay lên.
Trong núi rừng đằng xa, từng tên Ma tộc thầm sợ hãi, Huyễn Đào Ma Tôn đại nhân thật sự giết ngược? Đây là thủ đoạn gì? Từ trước tới giờ bọn hắn chưa từng thấy Huyễn Đào Ma Tôn sử dụng.
Huyễn Đào Ma Tôn nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt hắc long, ánh mắt tràn đầy sát khí sắc bén.
Hắc Long Ma Tôn cũng ngừng giãy giụa, cố gắng ngóc đầu rồng nhìn Huyễn Đào Ma Tôn, vừa thở hổn hển vừa không cam lòng hỏi: "Đây là ma bảo gì?"
Huyễn Đào Ma Tôn khẽ nở nụ cười: "Bảo vật hộ thân mà chủ nhân ban thưởng!"
Hắc Long Ma Tôn nằm sõng soài trên mặt đất, vẻ mặt thay đổi liên tục. Hắn nói: "Là Bàn Thi Ma Tôn!"
"Phải!"
"Ha ha, bại bởi Ma Tôn cổ lão, ta cũng không kém.
Khụ khụ! Tiểu Đào Hoa, sau này ngươi nhất định sẽ thê thảm hơn ta." Hắc Long Ma Tôn hoàn toàn từ bỏ chống cự, nhắm mắt nằm bò trên mặt đất.
Sắc mặt Huyễn Đào Ma Tôn thay đổi mấy lần. Hiện tại kẻ thù của mình là Hắc Long đang ở ngay trước mặt, hơn nữa không có sức phản kháng. Ánh mắt lộ rõ sát khí, nàng vuốt ve cây quạt xếp trong tay.
Huyễn Đào Ma Tôn cúi đầu nhìn Hắc Long đã cam chịu số phận, rơi vào do dự, từng ý nghĩ nảy ra trong đầu. Giết hắn thì dễ, có thể xử ngay bây giờ, nhưng chẳng có tác dụng gì đối với mình.
Đầu tiên là đại nhân ra tay, sau đó ban tặng mộc điêu hộ thân, mục đích là để tìm kiếm Câu Trần Đại Đế. Nhưng chỉ dựa vào một mình mình thì không thể tìm được.
Huyễn Đào Ma Tôn nhìn Hắc Long bằng ánh mắt yêu dị, sau đó nở nụ cười yêu kiều: "Hắc Long Ma Tôn đại nhân, ngài là một trong những bá chủ của Bắc Hải, cứ chết trong im hơi lặng tiếng như thế thì thật là đáng tiếc, nương gia cũng không đành lòng!
Bây giờ nương gia sẵn lòng cho ngài một cơ hội sống sót, ngài có muốn nắm bắt không?"
Hắc Long Ma Tôn bỗng mở choàng mắt, long nhãn to bự nhìn Huyễn Đào Ma Tôn, lập tức hỏi: "Cơ hội gì?"
"Đương nhiên là thần phục Bàn Thi Ma Tôn đại nhân vĩ đại, cống hiến hết mình cho đại nhân."
Hắc Long Ma Tôn do dự giây lát rồi trầm giọng nói: "Ngươi không sợ sau này ta sẽ trả thù ngươi sao?"
"Cho nên ngươi phải lập lời thề Thiên đạo."
"Được!" Hắc Long Ma Tôn há miệng nhổ ra một ngụm tinh huyết. Mặc dù thần phục vị Ma Tôn cổ lão này vô cùng nguy hiểm, nhưng còn hơn là bây giờ mất mạng.
Chốc lát sau, mộc điêu khổng lồ bay lên, hóa thành một bức mộc điêu nhỏ rơi vào trong tay Huyễn Đào Ma Tôn.
Hắc long khổng lồ cũng lóe sáng rồi hóa thành một vị đại hán, đáp xuống trước mặt Huyễn Đào Ma Tôn.
Hắc Long Ma Tôn quan sát Huyễn Đào Ma Tôn, vừa vặn cổ răng rắc vừa cười sằng sặc quái dị: "Huyễn Đào Ma Tôn, ngươi không sợ rằng có ta rồi, đại nhân sẽ không sủng hạnh ngươi nữa sao?"
Huyễn Đào Ma Tôn phẩy quạt xếp lướt qua mộc điêu, mộc điêu biến mất trong nháy mắt. Nàng cười khẽ: "Sao cũng được. Bây giờ ta chỉ muốn tìm được Câu Trần Đại Đế, bất kể là vì đại nhân hay là vì chính ta."
"Vì chính ngươi?"
"Ngươi có đoán được lai lịch của đại nhân không?"
"Ma tôn tồn tại từ thời viễn cổ, tự phong ấn bản thân." Hắc Long nặng nề nói.
"Không sai, đại nhân tỉnh lại vì Câu Trần Đại Đế. Nếu không tìm được Câu Trần Đại Đế thì đại nhân không được Ma Tổ ban ân. Một khi không áp chế được nữa, đại nhân sẽ tiến vào cảnh giới Ma Thánh. Đối mặt với Ma Thánh Bán Phong Ma, chúng ta đừng hòng sống sót."
"Ha ha, thì ra ngươi cũng sợ chết!"
"Lẽ nào ngươi không sợ?"
"Đương nhiên là sợ. Lần này thật sự phải ra sức rồi."
...
Ma Giới không có ngày đêm, trong một trang viên ở Bách Nhận Thành, Bạch Cẩm buồn chán nằm trên chiếc giường lớn hoa lệ. Nơi này thoải mái hơn trong sơn động. Toàn bộ Ma tộc đều đang tìm kiếm tung tích của mình nơi hoang dã, không có ma nào nghĩ đến chuyện mình đã đánh vào nội bộ bọn hắn đâu nhỉ? Chậc chậc, mình thông minh thật đấy!
"Huyễn Đào cầu kiến đại nhân!" Một giọng nói yêu mị vang lên bên ngoài.
Bạch Cẩm nghiêng đầu nhìn ra ngoài, thân ảnh lập tức biến mất trên chiếc giường lớn hoa lệ, một khắc sau đã xuất hiện trên chủ tọa ở đại sảnh, dáng vẻ lạnh lùng yêu dị.
Cánh cửa đại sảnh mở sang hai bên, Huyễn Đào Ma Tôn từ bên ngoài bước vào, vừa chắp tay thi lễ vừa cung kính hô: "Thuộc hạ bái kiến đại nhân!"
"Đã tìm thấy Câu Trần Đại Đế chưa?"
"Khởi bẩm đại nhân, Câu Trần Đại Đế vô cùng gian xảo, đến giờ chúng ta vẫn chưa có tin tức về hắn."
"Câu Trần Đại Đế có thể trở thành Đế Quân của tam giới, nhất định cũng là thần kiệt trong tam giới, khó tìm cũng là chuyện bình thường.
Thế nhưngCâu Trần Đại Đế vô cùng quan trọng đối với ta, nhất định phải dốc sức tìm kiếm, không được lơ là."
"Vâng! Chúng thuộc hạ đang cố gắng tìm kiếm. Chẳng qua thuộc hạ có một việc muốn bẩm báo."
"Nói đi!"
"Thuộc hạ định tăng thêm một ít nhân thủ để tìm kiếm Câu Trần Đại Đế cho ngài có được không?"
"Một ít?"
"Vâng! Một ít."
"Mấy chuyện nhỏ nhặt này, ngươi có thể tự quyết định."
"Đa tạ đại nhân."
"Đi đi! Ma Giới đầy rẫy nguy hiểm, dù muốn tìm Câu Trần Đại Đế cũng phải chú ý an toàn. Ta chỉ có một thuộc hạ là ngươi thôi đó."
Huyễn Đào Ma Tôn lập tức cảm động nói: "Đa tạ đại nhân, thuộc hạ nhất định sẽ chú ý."
"Ừm! Ta không gấp, cứ từ từ, cẩn thận tìm từng tấc từng thước.
Ngươi đi đi!"
"Vâng! Thuộc hạ xin cáo lui." Huyễn Đào Ma Tôn cung kính thi lễ, sau đó xoay người rời khỏi đại điện.