"Bộp!" Huyễn Đào Ma Tôn đập quạt xếp vào lòng bàn tay, cười ha hả nói: "Không sai, đây cũng là ý của ta."
Hai người nhìn nhau, còn một nguyên nhân khác mà hai ma đều không nhắc tới, đó là chia sẻ nguy hiểm. Càng có nhiều Ma Tôn dưới trướng đại nhân thì bọn hắn mới an toàn.
Nếu như cuối cùng có thể tìm thấy Câu Trần Đại Đế thì cho dù Bàn Thi Ma Tôn đạt thành Ma Thánh, rơi vào trạng thái nửa điên nửa dại đi chăng nữa, mấy chục Ma Tôn liên thủ chưa hẳn là không có sức phản kháng. Vì lẽ đó, bây giờ bọn hắn nhất định phải trấn phục các Ma Tôn khác càng nhiều càng tốt, tốt nhất là thu hết Ma Tôn trong Ma Giới về dưới trướng.
Huyễn Đào Ma Tôn nở nụ cười điềm đạm: "Hắc Long Ma Tôn, ngươi cảm thấy nên ra tay với ai trước?"
"Dị Mẫu Ma Tôn. Nàng là hảo hữu chí giao, huynh đệ vào sinh ra tử của ta. Ta có thể lừa nàng ra ngoài.
Hơn nữa, nàng có ngàn vạn tử tôn, hơn trăm Bất Hủ Thiên Ma, nên dốc sức vì đại nhân."
"Được! Vậy thì Dị Mẫu Ma Tôn! Truyền lệnh xuống, tìm tung tích của các Ma Tôn khác."
"Rõ!" Tất cả ma đầu đều hét to rồi hóa thành khói đen bay ra khỏi đại điện.
Sau đó, Huyễn Đào Ma Tôn và Hắc Long Ma Tôn trắng trợn ra tay trấn áp Ma Tôn, quậy tung dãy Bách Nhận Sơn, tiếng hô giết văng vẳng cả ngày lẫn đêm.
Cùng lúc đó, trong tam giới cũng trào dâng sóng ngầm, các vị đại năng của tam giới đều chăm chú theo dõi Trường An Thành.
Sáng sớm, trong Bạch Mã Tự ở Trường An Thành, sư đồ Đường Tam Tạng mặc trang phục hoa lệ ra khỏi phòng, thần quang lấp lánh chói lóa.
Sau gáy Đường Tam Tạng có một vòng phật luân nhỏ, giống như Bồ Tát hạ phàm, thần thánh không hề phàm tục.
Tôn Ngộ Không cười khặc khặc: "Tiểu hòa thượng, phật kinh đã được phiên dịch xong và truyền xuống rồi, chúng ta phải trở về Linh Sơn bái tạ Phật Tổ, sau đó ai về nhà nấy.
Tiểu hòa thượng về Nữ Nhi Quốc của ngươi, lão Tôn ta đi Tư Pháp Thần Điện, Bát Giới trở về Cao Lão Trang của hắn, Ngộ Tịnh quay về Lưu Sa Hà của hắn."
Đường Tam Tạng cảm khái: "Không biết nữ nhi của ta còn nhận ra vi sư không. Mặc dù ngày nào cũng gọi video liên tục, nhưng chung quy vẫn có khoảng cách."
Nét mặt Trư Bát Giới hơi thay đổi, hắn nói: "Sư phụ, nếu ngài nhớ hài tử thì chúng ta không đi Linh Sơn nữa, lập tức đưa ngài đến thẳng Nữ Nhi Quốc."
Đường Tam Tạng lắc đầu: "Không ổn không ổn! Sau khi truyền kinh phải đi Phật Giáo phục lệnh."
Sa Ngộ Tịnh mờ mịt nhìn Trư Bát Giới, Nhị sư huynh rủ lòng thương hại đấy à?
Bạch Long Mã kéo xe ngựa tung tăng chạy đi.
Đường Tam Tạng vung tay lên, hăm hở hô: "Đi thôi, lên ngựa!"
Đường Tam Tạng dẫn đầu lên ngựa, chui vào trong buồng xe. Tôn Ngộ Không nhảy lên nóc xe. Trư Bát Giới và Sa Ngộ Tịnh ngồi lên càng xe, giật cương ngựa. Bạch Long Mã lập tức phi như bay, chạy ra khỏi Bạch Mã Tự rồi bay lên trời.
Lúc này, trong Đại Lôi Âm Tự, chư Phật ở Linh Sơn, hàng nghìn hàng vạn Bồ Tát và vô số La Hán đều có mặt.
Trên vách tường Đại Lôi Âm Tự có từng hốc như tổ ong, bên trong là đông đảo Bồ Tát La Hán với đủ loại tư thế khác nhau: hoặc nằm hoặc đứng, hoặc nâng bát nhướng mày, hoặc giơ một chân lên cao.
"Sư đồ Đường Tam Tạng yết kiến!"
"Sư đồ Đường Tam Tạng yết kiến!"
"Sư đồ Đường Tam Tạng yết kiến!"
…
Tiếng thông báo tầng tầng lớp lớp từ bên ngoài vọng vào, văng vẳng xa xăm.
Như Lai Phật Tổ mập mạp ngồi trên đài sen, giọng nói lớn vang vọng trong đại điện: "Truyền!"
"Truyền sư đồ Đường Tam Tạng yết kiến!"
"Truyền sư đồ Đường Tam Tạng yết kiến!"
"Truyền sư đồ Đường Tam Tạng yết kiến!"
...
Tiếng thông báo từ bên trong vọng ra ngoài.
Đường Tam Tạng, Tôn Ngộ Không, Trư Bát Giới, Sa Ngộ Tịnh và Bạch Long Mã đã dỡ xe ngựa giẫm lên phật quang bước ra ngoài. Trước hàng nghìn hàng vạn Phật Đà, Bồ Tát, La Hán vây xem, trông bọn hắn vô cùng nhỏ bé.
Tôn Ngộ Không rút đi vẻ kiêu ngạo thường ngày, trong đôi mắt khỉ lấp lóe hỏa quang. Ở đây có rất nhiều Phật Đà có thực lực mạnh hơn mình, quả nhiên Phật Giáo không yếu.
Đông đảo Phật Đà Bồ Tát trong Đại Lôi Âm Tự đều nhìn Đường Tam Tạng bằng ánh mắt sáng ngời, trong lòng trào dâng nỗi kích động mơ hồ. Đông Thổ Phật Tổ sắp quy vị, duyên pháp của bản tọa cũng sắp tới.
Đường Tam Tạng bước lên phía trước, quỳ lên tấm bồ đoàn bên dưới, cung kính bái lạy: "Đệ tử Đường Tam Tạng bái kiến Như Lai Phật Tổ!"
Đám Tôn Ngộ Không, Trư Bát Giới cũng quỳ xuống bái lạy: "Bái kiến Như Lai Phật Tổ!"
Như Lai Phật Tổ cúi đầu, sắc mặt bình tĩnh: "Đường Tam Tạng, kiếp trước ngươi vốn là đồ đệ thứ hai của ta, tên là Kim Thiền Tử. Bởi vì ngươi không nghe thuyết pháp, coi thường đại giáo của ta, cho nên ta đày Chân Linh của ngươi chuyển sinh ở Đông Thổ. Nay mừng ngươi đã quy y, giữ đạo sa môn, kế thừa giáo lý của ta, đi lấy chân kinh có nhiều công quả. Ta gia phong cho ngươi chính quả chức to là Chiên Đàn Công Đức Phật."
Đường Tam Tạng ngẩn ngơ, vậy mà còn được thành Phật? Tiếp đó, hắn mừng rỡ hô: "Tạ ơn Phật Tổ!"
Ngàn vạn Phật Đà Bồ Tát chợt căng thẳng, trong lòng dấy lên dự cảm không lành. Sao lại là Chiên Đàn Công Đức Phật? Chẳng phải Địa Tạng Vương Bồ Tát đã nói Đường Tam Tạng là Đông Thổ Phật Tổ sao? Lẽ nào Địa Tạng Vương Bồ Tát lừa mình? Không đúng, khẳng định là hắn không lừa mình. Có lẽ Chiên Đàn Công Đức Phật chỉ là quá độ, muốn thành Đông Thổ Phật Tổ thì phải thành Phật Đà trước đã. Không sai, chắc là như thế.
Hàng nghìn hàng vạn Bồ Tát ôm hàng nghìn hàng vạn tâm tư, rối rít tự an ủi mình, kiếm cớ cho mình.