Tôn Ngộ Không chỉ nhận ra Thanh Đạo Tổ của Đạo Môn, còn hai vị đầu trọc kia thì không biết là ai, và cả hai vị nữ thần nữa, mỗi người đều khó có thể nhìn thẳng.
Bảy thân ảnh chí cao chí quý hờ hững trấn áp ở cuối g Trường Hà, duy trì trật tự thời không của hồng hoang. Bất kỳ sinh linh nào cũng không được ngược dòng thời không, lại càng không được quấy nhiễu quá khứ và tương lai.
Một vị nữ thần giơ tay lên, ngón tay ngọc ngà lập tức vượt qua thời không vô tận, búng nhẹ lên đầu khỉ của Tôn Ngộ Không. Vù! Tôn Ngộ Không tức khắc bay ngược trở lại.
...
Trong lúc tam giới ca ngợi Như Lai Phật Tổ, ầm... đột nhiên Đại Lôi Âm Tự nổ vang, thời không loạn lưu cuốn tới.
Như Lai Phật Tổ lập tức ngẩng đầu nhìn lên, vẻ mặt kinh ngạc. Một bàn tay ngọc ngà thon thả từ trong thời không loạn lưu vươn ra, ngón tay hư huyễn nhẹ nhàng búng vào Đại Lôi Âm Tự.
Rầm! Đại Lôi Âm Tự sụp đổ, khói bụi bay tứ tung, lời ca ngợi ngâm xướng đều biến mất.
Hàng nghìn hàng vạn Phật Đà, Bồ Tát, La Hán như đậu tương văng khắp nơi, bay tứ tán theo những mảnh vỡ của Đại Lôi Âm Tự bị nổ, rơi 'bộp, bộp, bộp' khắp nơi, rên la thảm thiết.
Đại Lôi Âm Tự hùng vĩ biến thành đống phế tích trong nháy mắt, chỉ có lác đác mấy chục vị Phật Đà Bồ Tát vẫn còn đứng trong đống đổ nát, nhưng tất cả đều đã ngây ngẩn cả người. Lúc nãy đắc ý bao nhiêu, bây giờ nhếch nhác bấy nhiêu.
"Á!" Tôn Ngộ Không bỗng giật mình bừng tỉnh, bất giác giơ móng khỉ che đầu. Ngón tay trong đầu hắn không ngừng hạ xuống, cường đại khó lường.
Nét mặt Như Lai Phật Tổ cứng đờ. Lượng kiếp đã qua, thiên cơ rõ ràng. Hắn bấm ngón tay tính toán, lập tức biết nhân quả ứng trên người Tôn Ngộ Không. Tức thì lửa giận bùng lên trong lòng. Đạt thành chí cường vốn là thời khắc vinh quang nhất của ta, Tây Hành kết thúc là lúc Phật Giáo bắt đầu hưng thịnh. Vậy mà Đại Lôi Âm Tự lại bị phá hủy ngay lúc song hỉ lâm môn này?
Đa Bảo Như Lai giận dữ quát: "Đấu Chiến Thắng Phật, ngươi làm gì thế?"
Tôn Ngộ Không trở mình bật dậy khỏi bồ đoàn, tay trái gãi tay phải, cười hềnh hệch đáp: "Phật Tổ đừng trách! Phật Tổ đừng trách! Lúc nãy không hiểu sao lão Tôn ta lại vào Thời Không Trường Hà rồi bơi trong đó! Bơi mãi! Bơi rất xa rất xa!"
Da mặt Như Lai Phật Tổ co giật, hắn không kìm được ngắt lời: "Vào Thời Không Trường Hà thì thu nhỏ thời không là được, lẽ nào ngươi còn nhiễu loạn thời không?"
Tôn Ngộ Không vò đầu gãi tai, cười hì hì: "Lão Tôn ta cũng không biết! Không có ai dạy lão Tôn ta phải làm thế nào.
Lão Tôn ta nghĩ chẳng dễ gì mới vào đó một lần, bèn đi ngược dòng thời không, muốn xem tận cùng Thời Không Trường Hà là cái gì. Ai dè đột nhiên ta trông thấy mấy thân ảnh cao lớn, một nữ thần trong số đó khẽ ngẩng đầu đánh lão Tôn ta ra ngoài."
Đông đảo Phật Đà Bồ Tát trên Linh Sơn đều ngạc nhiên nhìn Tôn Ngộ Không. Đại La cảnh cũng có thể điều khiển thời không sao? Nhưng mà có chư thánh trấn áp thời không vạn cổ, ai dám chứ? Có lẽ hầu tử này là người đầu tiên dám vượt Thời Không Trường Hà! Hắn không sợ chết sao?
Tôn Ngộ Không cũng cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng từ bốn phương tám hướng. Hắn cười khặc khặc quái dị, cũng hơi ngượng ngùng: "À thì... Lão Tôn ta thật sự không biết còn có đại năng trấn áp thời không."
Đừng tức giận, hắn chính là hầu tử không hiểu chuyện. Đừng tức giận, phải vui lên.
Như Lai Phật Tổ nén giận, nở nụ cười hòa nhã: "Ngộ Không, thời không liên quan đến sự ổn định của hồng hoang, sau này không được quấy nhiễu thời không."
Tôn Ngộ Không gật đầu như giã tỏi: "Sợ rồi, sợ rồi, lão Tôn ta thật sự sợ rồi."
Nghĩ đến mấy thân ảnh khó có thể hình dung ở tận cùng Thời Không Trường Hà kia, Tôn Ngộ Không sợ hãi từ tận đáy lòng, cảm thấy bọn hắn còn đáng sợ hơn Câu Trần Đại Đế.
Giọng nói lớn của Như Lai Phật Tổ vang lên: "Tây Hành kết thúc, lượng kiếp chấm dứt, chư phật quy vị."
Phật Đà, Bồ Tát, La Hán rơi khắp nơi đều mặt xám mày tro bay lên, lơ lửng giữa không trung, chắp hai tay trước ngực niệm: "Nam mô A Di Đà Phật!" Trong phật quang, vô số Phật Đà, Bồ Tát, La Hán tản ra bốn phương tám hướng, thiên địa trở nên trống vắng.
Trên đỉnh núi Linh Sơn như đống phế tích, Như Lai Phật Tổ cảm thấy mệt mỏi vô cùng! Lần thứ hai, đây là lần thứ hai, đường đường là Phật Giáo Chi Tổ mà lại không bảo vệ được đại điện? Hắn bất đắc dĩ gọi: "A Nan! Già Diệp!"
Hai vị Tôn Giả A Nan và Già Diệp vội vàng rảo bước đi ra, đứng trong đống phế tích, cung kính đáp lời: "Có đệ tử!"
Như Lai Phật Tổ uể oải nói: "Xây dựng lại Đại Lôi Âm Tự đi!"
"Tuân phật chỉ!" Hai vị Tôn Giả cung kính đáp.
Đoàn người Đường Tam Tạng đi xuống dưới Linh Sơn.
Tôn Ngộ Không tò mò hỏi: "Tiểu hòa thượng, các ngươi định đi đâu?"
Đường Tam Tạng trưng ra vẻ mặt lạnh lùng, nhưng khẽ nở nụ cười lễ độ: "Đấu Chiến Thánh Phật, bần tăng là Kim Thiền Tử, không phải Đường Tam Tạng. Xin Thánh Phật gọi bần tăng là Chiên Đàn Công Đức Phật thì tốt hơn." Dứt lời hắn lập tức bay đi xa.
Tôn Ngộ Không sững sờ, lẩm bẩm nói: "Tiểu hòa thượng này bị điên hả?"
Trư Bát Giới ở bên cạnh giải thích: "Hầu ca, Đường Tam Tạng là Kim Thiền Tử chuyển thế. Bây giờ Chân Linh thức tỉnh quy vị, Kim Thiền Tử trở về, tất nhiên hắn không còn là Đường Tam Tạng nữa."
Tôn Ngộ Không ngơ ngác hỏi: "Tiểu hòa thượng kia mất rồi hả?"
Sa Ngộ Tịnh cũng khuyên nhủ: "Đại sư huynh đừng buồn. Đây là chuyện đã định sẵn, không ai có thể thay đổi."
Tôn Ngộ Không khẽ chớp mắt, vành mắt ửng đỏ. Hắn tỏ ra không thèm để ý: "Xì, lão Tôn ta buồn cái gì chứ? Mất rồi cũng tốt, đỡ lải nhà lải nhải không dứt trước mặt lão Tôn ta suốt ngày."