Bình Tâm nương nương lơ đãng nói: "Không sao, ta biết mục đích của bọn hắn. Bạch Cẩm đã giăng bẫy chờ bọn hắn, chúng ta không cần nhúng tay."
Hình Thiên cạn lời, sao lại là Bạch Cẩm? Bạch Cẩm đã rơi vào ma Giới, sinh tử khó đoán, sao vẫn còn khuấy động phong ba ở tam giới, làm cho Địa Phủ không được yên bình. Đúng là đồ vô lại!
Hình Thiên không nhịn được bèn khuyên nhủ: "Nương nương, đúng là Bạch Cẩm giỏi mấy thủ đoạn âm hiểm, nhưng hiện giờ hắn đang ở trong Ma Giới, không thể thoát khỏi vây khốn, sao có thể tính trước chuyện của Địa Phủ?
Ta cho rằng nên giao việc của Địa Phủ cho Xi Vưu xử lý thì hơn."
Bình Tâm nương nương xua tay, khẽ mỉm cười nói: "Trước tiên đừng nhúng tay kẻo phá hỏng kế hoạch của Bạch Cẩm.
Nếu sự việc có biến thì bảo Xi Vưu đi cân bằng một phen. Ngươi đi đi!"
"Vâng!"
Hình Thiên chỉ có thể đáp lời, sau đó rời đi với tâm trạng không cam lòng, vô cùng hậm hực. Thật sự là hắn không hiểu nổi tại sao nương nương không tin mình, mà lại tin tên Bạch Cẩm người dưng nước lã. Hắn chính là kẻ vô lại chuyên a dua nịnh nọt!
Các Thánh Nhân trong Hỗn Độn cũng nhao nhao xem biến cố trong Âm Sơn.
Trên Âm Sơn, hàng nghìn hàng vạn Phật Đà ngồi xếp bằng giữa hư không. Phật luân thất thải lấp lánh, soi sáng Âm Sơn, nhuộm Âm Sơn rực rỡ sắc màu, tràn ngập tường thụy chi khí.
Địa Tạng Vương Bồ Tát mỉm cười hỏi: "Các vị đạo hữu không ở Linh Sơn tu hành mà tới vùng đất Âm Sơn bần hàn làm chi?"
Nam Mô Tài Công Đức Phật giẫm lên Thần Long bay ra, vừa nhìn Địa Tạng Vương Bồ Tát bằng ánh mắt uy nghiêm vừa hét to: "Địa Tạng Vương Bồ Tát, hơn mười năm trước, trong U Minh thế giới, ngài nói với ta sau khi Tây Hành kết thúc, Đường Tam Tạng chính là Phật Tổ phương Đông, thành lập Đông Thổ Linh Sơn, sắc phong chư phật. Có chuyện này không?"
Địa Tạng Vương Bồ Tát khẽ gật đầu mỉm cười: "Có chuyện này!"
"Ngươi lại nói thành lập Đông Thổ Linh Sơn cần lượng lớn Công Đức Kim Tiền, bèn vay tiền ta, hứa rằng sau Tây Du, Đông Thổ Phật Tổ quy vị, ngươi sẽ trả cả vốn lẫn lời.
Bây giờ tiền đâu rồi?" Giọng nói lớn của Nam Mô Tài Công Đức Phật văng vẳng trong thiên địa, chất vấn Địa Tạng Vương Bồ Tát.
Các đại năng trong tam giới rối rít quan sát, hứng thú nhìn Âm Sơn. Hiện tại là lúc Phật Giáo hưng thịnh, sao lại nội đấu rồi? Địa Tạng Vương Bồ Tát đã làm gì?
Địa Tạng Vương Bồ Tát lắc đầu nói: "Ngươi nói gì thế? Ta nghe không hiểu!"
Nam Mô Tài Công Đức Phật giận dữ quát: "Địa Tạng Vương Bồ Tát! Trả lại tiền cho ta!"
Nam Mô Long Tôn Vương Phật bước ra, tức giận hét: "Địa Tạng Vương, bản tọa kính trọng ngươi là Bồ Tát Thượng Cổ nên mới tin lời ngươi, cho ngươi vay tiền.
Vậy mà ngươi lại lừa gạt tình cảm của bản tọa. Mau trả tiền đi!"
"Hành vi không đứng đắn, nói năng xằng bậy, chẳng trách ngươi không thể thành phật."
...
Đông đảo Phật Đà lũ lượt hạ xuống, chỉ trích Địa Tạng Vương Bồ Tát, dáng vẻ chính trực nghiêm túc.
Rất nhiều đại năng ở Tây phương Linh Sơn cũng quan sát tình hình ở Địa Phủ.
Hiện tại thiên cơ đã rõ ràng, chư phật bấm ngón tay tính toán là biết kết quả ngay.
Trên đống phế tích đổ nát, Như Lai Phật Tổ giận đến nỗi nhục kế trên đầu run bần bật. Ta vất vả mưu đồ giúp Phật Giáo đại hưng dễ dàng sao? Sao các ngươi ai cũng đâm dao sau lưng ta? Nhiên Đăng Cổ Phật lá mặt lá trái không nghe lời, tên phản bội Di Lặc Phật suốt ngày rình rập vị trí của ta. Địa Tạng Vương cũng dám nhân lúc thiên cơ mờ mịt, vơ vét phần lớn tiền tài của Phật Giáo. Sao ngươi dám? Ai cho ngươi dũng khí?
Di Lặc Phật, Dược Sư Phật, Đại Thế Chí Bồ Tát cũng rối rít nhìn xem. Địa Tạng Vương điên rồi hả? Một lời nói dối đùa giỡn vạn phật, tuy vơ vét được vô số tiền tài, nhưng ngươi thoát thân kiểu gì?
Trong Di Lặc Điện, Di Lặc Phật đảo mắt nói: "Hoàng Mi, ngươi cũng đi âm phủ tìm Địa Tạng Vương đòi tiền đi."
Hoàng Mi đồng tử đứng bên dưới sửng sốt: "Phật Tổ, chúng ta không cho Địa Tạng Vương Bồ Tát vay tiền!"
"Ta cảm thấy có. Đi mau!" Di Lặc Phật cười ha hả: "Lần này Địa Tạng Vương xong đời. Để dập tắt lửa giận của chư phật, Như Lai Phật Tổ nhất định sẽ chia tiền tài của Địa Tạng cho chư phật. ngươi cũng đi lĩnh một ít."
Hai mắt Hoàng Mi đồng tử chợt sáng ngời, hắn lập tức hớn hở chạy ra ngoài. Không sai, mình cũng cho Địa Tạng Vương Bồ Tát vay tiền, cho vay rất nhiều rất nhiều tiền.
Không chỉ thế, ở những nơi khác, đám Đại Thế Chí Bồ Tát, Nhiên Đăng Phật Tổ, Dược Sư Lưu Ly Phật cũng ra quyết định tương tự. Từng đạo phật quang từ Linh Sơn hạ xuống, Âm Sơn tăm tối trở nên sáng lấp lánh.
...
Trên đỉnh Linh Sơn, Đa Bảo Như Lai Phật Tổ đã bình tĩnh lại sau cơn giận dữ. Có lẽ Địa Tạng làm vậy cũng là chuyện tốt. Mặc dù mình là Phật Tổ của Phật Giáo, nhưng các đại năng thuộc Đại Thừa Phật Giáo ngày xưa còn sót lại như là Tạng Vương, Di Lặc Phật, Đại Thế Chí Bồ Tát... cũng có địa vị siêu phàm, gây nhiều trở ngại cho mình. Bây giờ Phật Giáo đại hưng, cũng là lúc nên thanh lý nội bộ, duy ngã độc tôn. Địa Tạng Vương đã cho bản tọa một cơ hội tuyệt vời.
Đa Bảo Như Lai Phật Tổ đưa ra quyết định, sau đó cất tiếng gọi: "A Nan!"
Một đạo phật quang nở rộ trước mặt. A Nan Tôn Giả bước ra khỏi phật quang, chắp hai tay trước ngực, cung kính niệm: "Phật Tổ!"
"Ngươi đi truyền pháp chỉ của ta! Địa Tạng Vương Bồ Tát có hành vi không đoan chính, nói xằng nói bậy, nảy sinh lòng tham, gây họa cho Phật Giáo.
Nay phế bỏ quả vị Bồ Tát của hắn, lệnh cho hắn trả lại tiền tài, giam cầm dưới Âm Sơn, không có phật chỉ thì không được ra ngoài."
A Nan bỗng ngẩng phắt đầu nhìn thượng vị, kinh ngạc nói: "Phật Tổ, đó là Địa Tạng Vương Bồ Tát, đệ tử của giáo chủ."