Dược Sư Phật đồng tử vội vàng kêu lên: "Địa Tạng Vương Bồ Tát, ta cũng cho ngươi mượn một ngàn rưỡi Công Đức Kim Tiền."
Hoàng Mi đồng tử giận dữ quát: “Tiểu ăn mày, cút qua một bên cho ta."
"Ngươi mới là ăn mày."
"Ngươi ăn mày, cả nhà ngươi đều là ăn mày..."
Rất nhiều Phật Đà Bồ Tát cũng bắt đầu dấy lên tâm tư, Địa Tạng Vương chắc chắn là chạy không thoát, lừa gạt đại bộ phận tiền tài của Phật Giáo, có thể nghĩ đến hiện tại hắn giàu có thế nào, chờ tới thời điểm ta đòi bồi thường tiền, chẳng phải là muốn bao nhiêu thì hắn phải bồi thường cho ta từng đấy sao? Đến phút cuối còn có một số Phật Đà Bồ Tát không được bồi thường tiền tài thì mặc kệ bọn hắn thôi!
"Địa Tạng Vương Bồ Tát nhanh chóng trả lại tiền, trăm vạn Công Đức Kim Tiền của ta."
"Ba trăm vạn Công Đức Kim Tiền của ta!”
"Năm mươi vạn Công Đức Kim Tiền của ta!”
"Ngàn vạn Công Đức Kim Tiền của ta."
"Một ức Công Đức Kim Tiền của ta."
...
Rất nhiều Phật Đà Bồ Tát nhao nhao kêu la, ánh mắt nóng bỏng nhìn Địa Tạng Vương Bồ Tát, thiếu chút nữa xuống tay cướp tiền.
Địa Tạng Vương Bồ Tát mỉm cười nhìn trò hề của đám người Phật Đà Bồ Tát, trong lòng càng thêm kiên định với ý niệm rời đi. Một tia áy náy cuối cùng cũng biến mất, Phật Giáo hiện tại đã sớm không còn là Tây Giáo ngày xưa.
Vù!
Một đóa kim vân nở rộ trên bầu trời, A Nan Tôn Giả đang đứng trên đó.
Tiếng la hét trong thiên địa nhất thời dừng lại, đông đảo Phật Đà Bồ Tát nhao nhao nhìn về phía A Nan Tôn Giả.
Địa Tạng Vương Bồ Tát hỏi: "A Nan Tôn Giả, chẳng lẽ ta cũng nợ tiền ngươi?"
A Nan Tôn Giả khẽ lắc đầu nói: "Không có, bần tăng liêm khiết nhất bần như tẩy, cho dù có tâm cho Bồ Tát mượn tiền, cũng không có năng lực ấy. Địa Tạng Vương Bồ Tát, xin tiếp Phật chỉ!"
Địa Tạng Vương Bồ Tát không nhúc nhích, nói: "Trực tiếp niệm đi!"
A Nan Tôn Giả cũng không nghĩ hắn ngang ngược như thế, chỉ là một tù nhân cấp dưới mà thôi, để cho hắn bảo trì phong độ Bồ Tát cuối cùng một chút đi, hắn cao giọng niệm: "Phật ngôn: hành vi của Địa Tạng Vương Bồ Tát không đúng mực, miệng nói vọng ngôn, sinh lòng tham ô, gây họa cho Phật Giáo. Nay phế vị Bồ Tát quả vị, lệnh ngươi trả lại tiền tài, trấn áp dưới Âm Sơn, không có Phật chỉ hàng lâm, không được ra ngoài."
Bốn phía yên tĩnh không tiếng động, tất cả Bồ Tát Phật Đà đều theo bản năng nhìn Địa Tạng Vương Bồ Tát, trừng phạt nghiêm trọng như vậy sao? Còn bị bãi bỏ Bồ Tát quả vị?
Địa Tạng Vương Bồ Tát ngồi thẳng trên đỉnh núi, yên lặng một hồi, cười ha ha nói: "Ta chính là Tiên Thiên Thần Linh, nhờ có giáo chủ chiếu cố thu nhận vào môn hạ tu hành Phật pháp. Trong thời kỳ viễn cổ, vì để kéo dài số mệnh của Tây Giáo nên ta đã ở tại Địa Phủ, vốn tưởng rằng vạn năm có thể ra ngoài, lại không biết vừa nhập trú này chính là mấy ức vạn năm, ba lượng kiếp cũng đã qua, bổn tọa vẫn còn ở Địa Phủ Âm Sơn, làm bạn cùng âm hồn, làm bạn cùng cô tịch, thân là Bồ Tát nan lý Phật thổ, Bồ Tát này không làm cũng được!"
Trong lòng A Nan Tôn Giả nhảy dựng, vội vàng mỉm cười nói: "Bồ Tát chớ sinh lòng oán hận, chỉ là chuyện lần này Bồ Tát quá mức làm càn, Phật Tổ bất đắc dĩ giáng trừng phạt xuống. Một đoạn thời gian sau, Bồ Tát tự nhiên có thể trở về quả vị."
"Ha ha! Ta hiện tại đã không còn hiếm lạ."
Địa Tạng Vương Bồ Tát cảm khái nói: "Các ngươi thật sự cho rằng ta yêu thích tiền tài như vậy sao? Ta chính là Bồ Tát thượng cổ, tiền tài với ta có ích lợi gì? Tây Hành thỉnh kinh, Quan Thế Âm Bồ Tát, Di Lặc Phật Tổ, Văn Thù Bồ Tát, Phổ Hiền Bồ Tát vân vân, và cả các Phật Đà Bồ Tát khác đều có nhúng tay, phân nhuận Công Đức Khí Vận. Mà ta tọa trấn Địa Phủ vô số năm, cúi đầu tận tụy vì Phật Giáo, nhưng trong Tây Hành thỉnh kinh lại không được an bài nửa điểm công đức, nếu các ngươi không phân chia công đức cho bổn tọa, bổn tọa liền tự mình đến lấy."
Trong hư không, rất nhiều Phật Đà Bồ Tát đối mặt nhìn nhau, nghe Địa Tạng Vương Bồ Tát nói một phen, Phật Tổ làm vậy hình như có chút quá đáng, tuy nói Phật Đà Bồ Tát trong Tây Hành không ra tay quả thực rất nhiều rất nhiều, nhưng Địa Tạng Vương Bồ Tát lại khác với bọn hắn.
Địa Tạng Vương Bồ Tát chính là Bồ Tát viễn cổ tồn tại từ thời Tây Giáo, càng là vì Phật Giáo mà tọa trấn Địa Phủ, chịu đựng âm phong lệ quỷ vô số năm, có công lớn với Phật Giáo. Ngay cả Quan Thế Âm Bồ Tát, Linh Cát Bồ Tát vân vân cũng có thể được phân Công Đức Khí Vận trong Tây Hành, nhưng lại không cho Địa Tạng Vương Bồ Tát một chút mảy may, quả thật vô cùng quá đáng.
Trong tam giới, rất nhiều đại năng nhao nhao ghé mắt, Phật Giáo cũng không phải hoàn toàn sạch sẽ đâu!
Ong! Hư không hiện lên một tòa kim liên, Quan Thế Âm Bồ Tát ở trên kim liên, quanh thân nở rộ kim quang, trắng tinh thần thánh, tựa như đại biểu cho chí thiện chí mỹ trong thiên địa.
Giọng nói to lớn của Quan Thế Âm Bồ Tát vang vọng trời đất: "Tất cả đều có phương pháp, như bong bóng mộng ảo, như sương cũng như điện, nên làm thế nào thì làm thế ấy. Địa Tạng Vương Bồ Tát, ngài lâm vào chấp niệm."
A Nan Tôn Giả vội vàng gật đầu nói: "Không sai, Địa Tạng Vương Bồ Tát, xin ngài tự kiểm điểm nội tâm, chớ có rơi vào ma đạo, trước tiên giao tiền ra đã!"
"Địa Tàng Vương, xin trả tiền!”
"Trả lại tiền, năm triệu của ta!"
"Ba mươi triệu Công Đức Kim Tiền của ta."
"Một trăm tám mươi triệu Công Đức Kim Tiền của ta.”