Thái Bạch Kim Tinh khom người cười khẽ: "Bệ hạ, vừa rồi thần gặp Tử Vi Đại Đế. Tử Vi Đại Đế kính nể đức độ của bệ hạ , định tặng bệ hạ trăm vò rượu ngon để bày tỏ tấm lòng.
Vi thần nghe nói vò rượu của Tử Vi Đại Đế bất phàm, đều được luyện chế từ Công Đức Kim Tiền bằng không gian chi pháp."
Ánh mắt Hạo Thiên Thượng Đế lập tức sáng lấp lánh, lộ vẻ ngạc nhiên xen lẫn vui mừng. Hắn cười ha hả nói: "Thái Bạch, vẫn là ngươi hiểu ta, biết trẫm thích uống rượu."
"Đây là bổn phận của vi thần."
"Ngươi vào bảo khố lĩnh mấy lọ kim đan dùng cho tu hành."
"Đa tạ bệ hạ, vi thần cáo từ." Thái Bạch Kim Tinh cung kính đi lùi về sau.
Trong hoa viên, sau khi hớn hở cười tươi, Hạo Thiên Thượng Đế ngừng cười, ánh mắt lộ hàn quang.
Trước mắt lóe sáng, Ngọc Hoàng Đại Đế từ trong ánh sáng đi ra, ngơ ngác chốc lát rồi bỗng tỉnh táo lại, nhìn Hạo Thiên Thượng Đế đầy mong đợi: "Có phải ngươi vẫn muốn đi chơi, giao Thiên Đình cho ta quản lý không?
Hắn vỗ ngực đảm bảo: "Ngươi yên tâm, dưới sự quản lý của ta, Thiên Đình chắc chắn sẽ ngày một phát triển, ngày càng đổi mới."
Hạo Thiên Thượng Đế bình tĩnh đi tới trước mặt Ngọc Hoàng Đại Đế, thình lình tung một quyền.
Ầm!
Á! Ngọc Hoàng Đại Đế kêu gào thảm thiết, ngửa mặt bay ngược trở lại.
...
Trong khi đó, chư phật đã trở về Linh Sơn.
Nam Mô Tài Công Đức Phật trở lại bảo điện, đi qua đi lại trong viện tử ở đại điện, gương mặt không giấu được vẻ nôn nóng và căng thẳng. Hắn tức giận mắng: "Địa Tạng Vương, ngươi không được chết tử tế đâu! Ta nguyền rủa Chân Linh của ngươi đọa thai, hồn bay phách tán."
"Ngã Phật, Di Lặc Phật Tổ đến thăm!" Một giọng nói cung kính vang lên bên ngoài.
Nam Mô Tài Công Đức Phật dừng chân, vội vàng dặn dò: "Cứ nói là ta vẫn chưa về."
"Nam Mô Tài Công Đức Phật, là phật giả thì không được nói dối." Di Lặc Phật Tổ đã bước vào cửa, hai tốp Kim Thân La Hán vàng lấp lánh đi theo phía sau.
Nam Mô Tài Công Đức Phật vội vàng bước đến nghênh đón, nở nụ cười làm lành nhún nhường: "Phật Tổ đừng trách, ta vốn định dâng hương tắm rửa rồi đến bái phỏng Phật Tổ."
Di Lặc Phật cười khẽ: "Không cần." Hắn chìa tay, một quyển trục hiện ra, lơ lửng trên lòng bàn tay, sau đó từ từ mở ra, phát sáng rực rỡ.
"Nam Mô Tài Công Đức Phật, hơn mười năm trước ngươi từng vay trăm vạn Công Đức Kim Tiền ở chỗ ta, nói rằng Tây Hành kết thúc sẽ trả. Bây giờ đã đến thời hạn, mời trả tiền!"
Nam Mô Tài Công Đức Phật khom lưng, nhăn mặt than thở: "Phật Tổ, không phải ta không muốn trả. Ngài cũng biết là ta không phải hạng phật quỵt nợ mà. Chẳng qua là tiền tài của ta bị Địa Tạng Vương lừa hết rồi, thật sự là bây giờ ta không trả nổi. Mong Phật Tổ gia hạn thêm mấy ngày, ta nhất định sẽ cố gắng gom tiền trả nợ."
Di Lặc Phật khẽ mỉm cười: "Nam Mô Tài Công Đức Phật, không phải ta không muốn giúp ngươi, mà là khế ước đã định ra thì phải thực hiện, phật không giữ chữ tín thì không có chỗ đứng."
Hai mắt Nam Mô Tài Công Đức Phật sáng ngời, vội vàng nhìn Di Lặc Phật với đôi mắt cầu xin: "Phật Tổ, không thì ngài lại cho ta vay thêm ít tiền để ta trả nợ với."
Di Lặc Phật liếc xéo Nam Mô Tài Công Đức Phật, cho ngươi vay tiền để ngươi trả nợ cho ta, ngươi nghĩ có được không? Hắn mỉm cười: "Ý tưởng của Đức Phật hay đấy, vô cùng thông minh. Cho nên ta đề nghị ngươi đi tìm Đại Thế Chí Bồ Tát, Dược Sư Phật đi, vay tiền hai người đó rồi trả ta là được."
"Không được đâu!"
"Tại sao? Họ không muốn cho ngươi vay?"
Nam Mô Tài Công Đức Phật cúi đầu, ngượng ngùng thỏ thẻ: "Bởi vì ta cũng nợ trăm vạn công đức ở chỗ bọn họ."
Di Lặc Phật chợt dâng lên một luồng cảm giác vô cùng hoảng loạn, không xong, hắn còn nợ cả Đại Thế Chí và Dược Sư Phật nữa á, nếu như tiền hắn không trả ta, vậy ta liền xong rồi.
Linh Sơn có ba tổ chức cho vay lớn hoạt động âm thầm, chủ nhân đứng phía sau đó là Di Lặc Phật, Đại Thế Chí Bồ Tát và Dược Sư Lưu Ly Phật, ba tổ chức này đều đứng ra bảo lãnh với ngân hàng, sau đó cho các vị Phật Đà ở Linh Sơn vay tiền, đương nhiên, thông qua các tổ chức này thì hơn vay ngân hàng ở chỗ không cần thế chấp, thủ tục nhanh chóng, nhưng lãi suất cao hơn rất nhiều.
Di Lặc Phật vội vàng nói: "Vậy thì ta không giúp ngươi được rồi. Hai mươi bốn vị La Hán!"
Kim Thân La Hán phía sau đồng thanh: "Có!"
"Mang số Dược Bồ mà Nam Mô Tài Công Đức Phật đã trồng đi ước lượng giá trị! Nếu không đủ thì dùng linh vật khác để thay thế."
"Xin tuân theo Phật chỉ." Các vị La Hán đồng thanh đáp lại, sau đó nhanh chóng lao vào bên trong.
Nam Mô Tài Công Đức Phật cuống quít kêu lên: "Phật Tổ, Dược Bồ chính là tiên dược linh tài ta mất cả ngàn vạn năm mới thu thập được! Giá trị vượt xa hàng triệu công đức, ngài không thể lấy nó đi đâu."
Di Lặc Phật mỉm cười: "Nam Mô Tài Công Đức Phật, chúng ta đã bàn bạc từ đầu rồi mà, lãi suất bằng một phần mười tiền vay, lãi mẹ chồng lãi con, ngươi phải chấp nhận thôi.
Lúc trước ngươi vay ta một trăm vạn, hiện tại phải trả lại ba trăm vạn, ngươi và ta đều là Phật nên mới xóa giúp ngươi số lẻ rồi đấy.
Dược Bồ của ngươi bé tí, xung quanh còn có cỏ dại mọc um tùm, linh thực khô héo, miễn cưỡng mới bù lại được trăm vạn Công Đức Kim Tiền, số còn lại còn cần dùng linh vật để trả nợ."
Nam Mô Tài Công Đức Phật run môi, tuyệt vọng kêu lên: "Phật Tổ, ngài không thể làm vậy được!"
Di Lặc Phật cười ha hả: "Nam Mô Tài Công Đức Phật, ngươi trồng cây nào thì phải ăn quả nấy thôi, nợ tiền trả tiền, vốn là chuyện hết sức bình thường."
Một lát sau, Di Lặc Phật mang theo hai đội Kim Thân La Hán rời đi.
Nam Mô Tài Công Đức Phật đứng ở trước một cái hố sâu, vẻ mặt bi phẫn.
Một thị giả từ bên ngoài chạy vào, cuống quít kêu lên: "Đức Phật, Đức Phật, không hay rồi, Dược Sư Lưu Ly Phật mang theo Kim Cương xông vào đây rồi."
Nam Mô Tài Công Đức Phật chậm rãi quay đầu nhìn lại, vẻ mặt tuyệt vọng như không còn điều gì khiến hắn phải lưu luyến cõi đời nữa.