Thiên Bồng Nguyên Soái trầm giọng đáp: "Là ngươi tự tìm đường chết."
"Khặc khặc! Muốn chạy trốn, đã hỏi lão Tôn ta chưa?"
Tôn Ngộ Không lao thẳng xuống dưới, áo choàng sau lưng bay phần phật. Sau khi hắn tới gần dãy núi, thân ảnh bỗng biến thành một con Xuyên Sơn Giáp, chui xuống mặt đất. Đất đá văng lên rào rào.
Thiên Bồng Nguyên Soái và Quyển Liêm Đại Tướng cũng bay về phía Tây, thần giáp phản xạ hàn quang, áo choàng tung bay, mắt sáng như đuốc nhìn mặt đất bên dưới.
Phập! Kim Cô Bổng dài tít tắp đâm xuyên mặt đất, bẩy một con Kim Thiền to bự lên, chui thẳng vào mây trời.
Hai mắt Thiên Bồng Nguyên Soái chợt sáng ngời. Cơ hội tốt! Thần thông nắm giữ ngũ lôi. Đoàng! Đột nhiên một tia chớp từ trên thiên không bổ xuống, nhanh như lưu quang, tức khắc đánh lên Kim Thiền. Sấm sét lập lòe nổ lốp bốp trên gậy sắt, biến gậy sắt thành một cái cột thu lôi bị sét đánh trúng.
"Ve! Ve!" Tiếng kêu chói tai đầy đau đớn vang vọng khắp thiên địa.
Mùi Kim Thiền nướng lan tỏa, khắp Nữ Nhi Quốc tràn ngập mùi Kim Thiền nướng, không ít bách tính không nhịn được nuốt nước miếng. Đói bụng ghê!
Quyển Liêm Đại Tướng khen ngợi: "Nhị sư huynh giỏi quá!"
"He he! Ta chưa nhằm nhò gì, nếu Thần Tài sư thúc ra tay mới gọi là thơm! Nấm hương xào thịt Kim Thiền."
Tôn Ngộ Không từ trong lòng đất lao ra, toàn thân bốc khói đen, kim mao xoăn tít lại. Hắn nổi giận chất vấn: "Ai? Ai phóng sấm sét, giật chết lão Tôn ta rồi."
Thiên Bồng Nguyên Soái vội vàng lên tiếng: "Hiểu lầm ấy mà. Đại sư huynh, ta chỉ muốn đánh Đại Kim Thiền nhưng lại hơi sơ xuất."
Xoẹt xoẹt! Sáu đạo đao quang phóng ra, chém rớt sấm sét. Kim Thiền to bự hóa thành Kim Thiền Tử loạng choạng chạy trốn về phương Tây.
Trư Bát Giới vội vàng chỉ vào Kim Thiền Tử: "Đại sư huynh, hắn muốn chạy kìa!"
Tôn Ngộ Không vẫy tay, Kim Cô Bổng to lớn thình lình chui lên, cấp tốc thu nhỏ lại, rơi bộp vào lòng bàn tay hắn. Sấm sét còn sót lại truyền vào người. "Úi!" Toàn thân Tôn Ngộ Không run bần bật, bất giác rùng mình. Thân ảnh bỗng lao ra, lập tức chắn trước mặt Kim Thiền Tử, đồng thời đánh ra một gậy.
"Ầm!" Kim Thiền Tử gào thét thảm thiết, bay lệch ra ngoài.
Trư Bát Giới bay vọt tới, nhấc chân đá một phát trúng ngực Kim Thiền Tử.
"Á!" Kim Thiền Tử lại bay chếch ra ngoài.
Sa Ngộ Tịnh xuất hiện ở hướng Kim Thiền Tử bay ra, đấm móc trái. Bộp! Nơi nắm đấm chạm vào Kim Thiền Tử có gợn sóng lan ra.
Kim Thiền Tử thét lên thảm thiết, bay về phía Tôn Ngộ Không.
"Ai cho ngươi lá gan làm hại tiểu chất nữ của lão Tôn ta?" Hầu trảo hung hãn đập một phát.
"Á!" Kim Thiền Tử gào lên thảm thiết, bay về phía Trư Bát Giới.
"Lão Trư ta ngứa mắt với ngươi từ lâu rồi, đóng một đá của ta!"
Ầm!
"Á!" Kim Thiền Tử kêu gào thảm thiết, bay về phía Quyển Liêm Đại Tướng.
Quyển Liêm Đại Tướng xoay nắm đấm, dáng vẻ chất phác: "Sư phụ thứ lỗi, không phải ta muốn đánh ngươi, ta đánh Kim Thiền Tử." Hắn đấm mạnh vào miệng Kim Thiền Tử.
"Oái! Phụt!" Kim Thiền Tử phun ra một ngụm máu tươi lẫn mấy chiếc răng, xoay tròn bay về phía Tôn Ngộ Không. Một đấm này rõ ác.
Tôn Ngộ Không, Thiên Bồng Nguyên Soái và Quyển Liêm Đại Tướng đứng thành hình tam giác, vây Đường Tam Tạng ở chính giữa tam giác. Ngươi đánh cho ta, ta đánh cho ngươi, đánh Kim Thiền Tử một quả bóng.
Đánh từ ban ngày đến đêm đen, đánh từ đêm đen đến ngày rạng. Tiếng Kim Thiền Tử kêu gào thảm thiết vang lên suốt đêm, cả Nữ Nhi Quốc thức trắng một đêm.
Sáng sớm hôm sau, bách tính Nữ Nhi Quốc ra khỏi nhà với đôi mắt thâm quầng.
Thiên Bồng Nguyên Soái truyền âm nói: "Đại sư huynh, tạm được rồi, không thể đánh chết hắn kẻo Phật Tổ gây khó dễ! Đoán chừng sau này hắn không dám đến Nữ Nhi Quốc nữa đâu."
Tôn Ngộ Không lạnh lùng cười khặc khặc, Kim Cô Bổng xuất hiện trong lòng bàn tay, thình lình ném ra. Ầm! Một làn sóng nở rộ trên người Kim Thiền Tử, hắn trực tiếp bị đánh thành hình cung bắn xuống dưới, rơi bồm bộp vào trong núi. Cả ngọn núi lớn ầm ầm sụp đổ, trời rung đất chuyển.
Ba người Tôn Ngộ Không đứng trên đỉnh núi, nhìn một đống đá vụn đổ nát bên dưới, đợi Kim Thiền Tử leo ra.
Đá vụn khẽ rung chuyển, một bàn tay thò ra. Tiếp đó là một cái đầu trọc lốc, mặt mũi sưng húp, đầm đìa máu tươi nằm nhoài trên đống phế tích. Khí tức trên người chìm thấp, đã rơi vào trạng thái ngắc ngoải, chỉ có lồng ngực khẽ phập phồng, trông giống như không sống được nữa.
Quyển Liêm Đại Tướng lo lắng nói: "Đại sư huynh, có phải ngươi ra tay ác quá, đánh chết hắn rồi?"
Tôn Ngộ Không cũng hơi nghi ngờ, lẽ nào mình thật sự ra tay quá ác? Hay là hòa thượng này quá vô dụng? Hắn lập tức bay xuống, đáp lên đá vụn, vừa dùng Kim Cô Bổng gẩy Kim Thiền Tử vừa bảo: "Ve nhỏ, đừng giả chết, đứng lên cho ta."
Kim Thiền Tử không nhúc nhích, tựa như đã chết.
Kim Thiền Tử trực tiếp bị Kim Cô Bổng đẩy ra, ngửa mặt nằm trong phế tích, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch, khí tức yếu ớt.
Trong mắt Tôn Ngộ Không lập tức lóe lên kim quang, hắn tức giận hét lên: "Hắn chạy mất rồi."
Thiên Bồng Nguyên Soái và Quyển Liêm Đại Tướng cũng sà xuống.
Thiên Bồng Nguyên Soái quan sát tiểu hòa thượng bên dưới rồi nói: "Hầu ca, Kim Thiền Tử biết một loại thần thông thoát thân tên là Kim Thiền Thoát Xác, chắc là cái này."
Tôn Ngộ Không bực bội nói: "Sao ngươi không nói sớm, bây giờ để hắn chạy mất tiêu rồi."
Quyển Liêm Đại Tướng cười ngây ngô: "Đại sư huynh, Kim Thiền Tử bị thương nặng cũng đủ rồi. Chờ vết thương của hắn khỏi, chúng ta lại đi tìm hắn chơi."
Tôn Ngộ Không ném Kim Cô Bổng trong tay. Vù vù vù! Kim Cô Bổng xoay tròn giữa không trung, hóa thành một đạo kim quang chui vào lỗ tai. Hắn lạnh lùng cười khặc khặc: "Lần sau hắn dám tới nữa thì lão Tôn ta sẽ cho hắn nếm thử hương vị Kim Thiền nướng than."
"Hầu ca, ta cảm thấy rán ngon hơn."
"Nên xào!"
Quyển Liêm Đại Tướng và Thiên Bồng Nguyên Soái cũng rối rít phát biểu ý kiến.