Trong Oa Hoàng Thiên ở Hỗn Độn, Nữ Oa nương nương ngồi xếp bằng trên vân sàng, một tấm vân kính hiện ra trước mặt, trong vân kính là cảnh tượng Khương Tử Nha hiến tế.
Tế đàn Thần Ma này vốn là đồ Nữ Oa nương nương luyện chế ra. Hiện tại Bạch Cẩm không ở tam giới, tế đàn Thần Ma không tìm thấy chủ nhân, tất nhiên sẽ truyền tín hiệu đến Oa Hoàng Thiên.
Thanh Loan và Thải Phượng đứng bên cạnh vân sàng đều tò mò nhìn vân kính.
Thanh Loan tò mò hỏi: "Nương nương, tế đàn này trông quen quen, mà cũng hơi lạ mắt."
"Đây là tế đàn ta chuyển dời khí vận của vu yêu tạo ra. Sau cuộc chiến Vu Yêu, ta không dùng nữa, bèn ném dưới bậc thềm làm đá kê chân, sau đó bị Bạch Cẩm lấy đi làm thành tế đàn Thần Ma này." Nữ Oa nương nương hờ hững nhìn vân kính.
Thải Phượng nhíu mày nói: "Đồ của nương nương, cho dù không dùng nữa cũng đâu thể lưu lạc bên ngoài? Đệ tử đi lấy tế đàn về."
"Không cần!"
Nữ Oa nương nương khẽ nở nụ cười: "Không ngờ Đường Tam Tạng vẫn còn ý thức, đúng là hiếm có. Hai vị giáo chủ của Phật Giáo tính kế ta, ta cũng phải trả đũa bọn hắn."
Nữ Oa nương nương giơ tay chỉ vào vân kính.
Trong sơn cốc ở Địa Tiên Giới, Khương Tử Nha trông thấy một bàn tay ngọc ngà thon thả từ trong Hỗn Độn vươn ra, tùy ý búng vào Đường Tam Tạng. Ầm! Đường Tam Tạng lập tức bay ra khỏi tế đàn, bắn ra ngoài, rơi vào khu rừng đằng xa.
Tế đàn Thần Ma lập tức bay lên, biến to rồi giáng xuống Đường Tam Tạng.
"Á! Đừng mà!" Trong núi rừng xa xăm vang lên tiếng hét kinh hoàng của Đường Tam Tạng.
Ầm ầm! Mặt đất chấn động, tế đàn tọa lạc trong núi rừng, đè lên Đường Tam Tạng. Tế đàn trở nên vặn vẹo, biến thành một ngọn núi. Ngọn núi màu lưu ly dần biến thành màu vàng đất, hoa cỏ cây cối xanh um tươi tốt mọc trên sườn núi, nháy mắt đã biến thành một ngọn núi to. Khương Tử Nha vẫn chìm trong trạng thái khiếp sợ. Sự biến hóa của tế đàn thần ma vượt xa sức tưởng tượng của hắn. Khương Tử Nha bỗng hoàn hồn, thốt lên đầy kinh ngạc: "Chuyện... chuyện gì thế này?"
Hắn lập tức lao tới ôm ngọn núi mới ra đời, giọng nói tràn đầy bi thương: "Tế đàn Thần Ma, tế đàn Thần Ma của ta! Sao ngươi lại biến thành núi?"
Hắn đập bồm bộp vào ngọn núi, đau khổ nói: "Biến trở lại đi, tế đàn Thần Ma của ta! Cầu xin ngươi mau biến trở lại đi, ta luyến tiếc ngươi!"
...
Trong Oa Hoàng Thiên, Thanh Loan tiên tử tò mò hỏi: "Nương nương, sao ngài lại biến pháp bảo này thành một ngọn núi lớn?"
Nữ Oa nương nương khẽ mỉm cười trả lời: "Ta đang dưỡng linh."
"Dưỡng linh gì?"
"Tất nhiên là Đường Tam Tạng."
Thanh Loan tiên tử giật mình bừng tỉnh, hưng phấn nói: "Nương nương, ngài định bồi dưỡng Đường Tam Tạng để thay thế Kim Thiền Tử phải không?"
"Đường Tam Tạng đáng yêu hơn Kim Thiền Tử."
"Kim Thiền Tử là hung thú Lục Sí Kim Thiền, Đường Tam Tạng chỉ là một phàm nhân. Muốn bồi dưỡng Đường Tam Tạng đến cấp độ ngang tầm Kim Thiền Tử thì không thể hoàn thành trong thời gian ngắn."
"Không vội, còn lâu mới đến Ma kiếp."
"Ma kiếp! Không biết sư huynh ở Ma Giới thế nào." Thanh Loan nhỏ giọng lẩm bẩm.
Nữ Oa nương nương nở nụ cười: "Tất nhiên là an toàn không có gì đáng ngại. Đối với hắn mà nói, đi Ma Giới một chuyến xem như vượt giới du ngoạn."
Trong trang viên ở Ma Giới, Bạch Cẩm liên tục hắt xì vài hơi. Hắn nằm trên chiếc giường lớn hoa lên, bắt chéo hai chân, khẽ sờ mũi lẩm bẩm: "Sao cứ cảm thấy có ai đó đang nhớ mình nhỉ?"
Hắn nghiêng đầu nhìn ra ngoài, cảm khái một mình: "Không biết sư phụ, sư bá và hai vị nương nương có khỏe không. Mình không đi thỉnh an, không biết bọn hắn có quen không. Khi trời tối người yên, bọn hắn có nhớ mình không.
Thần ở Ma Giới, ta cũng thân bất do kỷ!"
"Thuộc hạ cầu kiến đại nhân!" Một giọng nói dịu dàng từ bên ngoài vọng vào.
Thân ảnh Bạch Cẩm chợt lóe lên rồi lập tức biến mất trên giường lớn, một khắc sau đã xuất hiện trong đại sảnh, ngồi trên chủ vị. Hắn hóa trang kiểu mắt khói, ngạo nghễ sắc bén.
Cửa ầm ầm mở ra, Huyễn Đào Ma Tôn từ bên ngoài đi vào, lập tức quỳ một chân trong đại sảnh, cung kính hô: "Bái kiến Ma Tôn đại nhân!"
"Bản tọa từng nói ngươi cũng là Ma Tôn, cứ yên tâm làm việc cho ta, bản tọa sẽ dành cho ngươi sự tôn trọng xứng đáng. Sau này không cần phải làm đại lễ."
"Đại nhân, tôn ti khác biệt, lễ không thể bỏ." Huyễn Đào Ma Tôn tỏ vẻ cung kính.
"Đứng lên đi!"
"Vâng!" Huyễn Đào Ma Tôn đứng dậy, cung kính đứng ở bên dưới.
"Đã tìm thấy Câu Trần Đại Đế chưa?"
Thân ảnh Huyễn Đào Ma Tôn hơi run lên, cúi đầu trả lời: "Khởi bẩm... Khởi bẩm đại nhân, thuộc hạ nghi ngờ Câu Trần Đại Đế đã rời khỏi dãy Bách Nhận Sơn. Thuộc hạ cho rằng nên ra ngoài tìm kiếm."
Bạch Cẩm cười thầm trong lòng, quả nhiên biện pháp này của mình là đúng đắn nhất. Ra ngoài tìm kiếm à, đi đi! Đi đi! Tìm càng xa càng tốt, ta càng an toàn, vĩnh viễn không tìm thấy ta mới tốt.
Bạch Cẩm lạnh lùng hừ mũi, hung ác quát: "Hừ, không tìm thấy? Ta thấy ngươi không nghiêm túc tìm kiếm thì có."
Huyễn Đào Ma Tôn vội vàng quỳ một chân trên đất, cúi đầu, hoảng sợ nói: "Đại nhân tha tội, thuộc hạ... thật sự là thuộc hạ đã cố gắng hết sức. Chúng ta đã lùng sục từng tấc dãy Bách Nhận Sơn một lượt, thực sự không phát hiện thấy tung tích của Câu Trần Đại Đế.
Cầu xin đại nhân cho ta thêm một cơ hội, thuộc hạ sẽ ra ngoài tìm kiếm, hẳn là có thể tìm được Câu Trần Đại Đế cho đại nhân."
"Ta cho ngươi thêm một cơ hội, nếu không tìm thấy Câu Trần Đại Đế thì ta tuyệt đối không bỏ qua."
"Đa tạ đại nhân, đa tạ đại nhân!" Huyễn Đào Ma Tôn vui mừng cảm tạ không ngừng.
"Ngươi nói Câu Trần Đại Đế không còn ở dãy Bách Nhận Sơn, vậy thì ra ngoài tìm kiếm. Ta không quan tâm ngươi dùng cách gì, nhất định phải tìm ra Câu Trần Đại Đế cho ta."
Huyễn Đào Ma Tôn đáp thật to: "Vâng!"