“Đại nhân, những thứ này đều xứng với thân phận của ngài.”
Huyễn Đào Ma Tôn cung kính nói: “Đại Nhân, nếu không có những thứ này, thật sự là không hợp với thân phận của ngài.
Đại nhân cứ yên tâm, thuộc hạ chắc chắn sẽ không hại ngài đâu.”
Sau đó nhạc khúc và câu khẩu hiệu lại vang lên.
Bạch Cẩm ở bên trong xa giá có hơi đứng ngồi không yên, trong lòng không ngừng tự an ủi.
Nhiều hộ vệ, không thành vấn đề, tu vi cũng chưa đạt đến Đại La.
Nhạc khúc có hơi to một chút, cũng không sao, đây có thể là điểm đặc sắc của Ma Giới bọn hắn.
Khẩu hiệu có chút xấu hổ, không sao cả, Ma tộc chính là điên cuồng ngang ngược như vậy đó.
Nhìn chung mà nói, nó cũng không phải là một vấn đề lớn.
...
Phía trên là Hắc Ám Huyễn Hải, dưới biển là Tinh quang chói lọi, thỉnh thoảng nguyên một đám Tinh Tuyền được tạo ra ở phía xa xa, từng vệt Lưu Tinh thỉnh thoảng xẹt qua mặt biển, mỗi luồng Tinh quang đều tỏa ra sức mạnh hủy diệt đáng sợ.
Ở phía dưới Tinh Hải còn tồn tại Tinh Thú hủy diệt. Thân hình to lớn như sao, trong cơ thể còn ẩn chứa mảnh vỡ của lõi ngôi sao cổ, ngay cả Ma Tôn cũng không dám dễ dàng xâm nhập vào Hắc Ám Huyễn Hải.
Vào lúc này, phía trên Hắc Ám Huyễn Hải, một pho tượng thờ Ma Tôn ngồi xếp bằng giữa không trung, sau đầu có một bánh xe Phật. Bánh xe Phật có Cửu Trọng Quang Quyển, màu đen, màu lam đậm, màu xanh lá cây, màu tím sậm, màu cà phê, màu rám nắng,…
Dẫn đầu là Hắc Bào, Doanh Yêu, Cự Hạt và những ma đầu Đại Lôi Âm Tự.
Bên kia là Hắc Ám Ma Vân, sâu bên trong Ma Vân có sấm sét vang dội, những tia chớp chớp giật liên hồi, tiếng thét văng vẳng bên tai. Một pho tượng thờ vĩ ngạn chiếm cứ trong đó, tản ra uy năng đáng sợ, những thứ này đều thuộc về Vô Tận Thâm Uyên của Hắc Ám Thiên Ma.
Trên mặt biển phía dưới, các tán tu Ma Tôn đứng dày đặc, số lượng khoảng chừng hơn vạn người, ở phía dưới sức mạnh toàn bộ đều là Ma Giới Chuẩn Thánh.
Hắc Bào quát lạnh một tiếng: “Giáo chủ Ma Giáo sao còn chưa tới? Chẳng lẽ muốn làm trái lệnh Phật Tổ sao?”
“Khặc khặc! Nghe nói giáo chủ Ma Giáo là nửa ma nửa thánh, không phải là Câu Trần Đại Đế giả danh đó chứ?” Một tiếng kêu kỳ lạ phát ra từ Hắc Ám Mặc Vân.
Phần đông trưởng lão của Ma Giáo ở bên dưới đều im lặng.
Hắc Bào hừ lạnh một tiếng, nói: “Thiểu năng, ngươi có thể có thù với Đế Quân tam giới, nhưng cũng đừng nghĩ hắn ngu xuẩn như ngươi chứ.”
Ầm ầm! Ma khí hắc ám dâng trào, bên trong truyền ra một giọng nói tức giận: “Hắc Bào, ngươi nói ai ngu xuẩn?”
“Nói ngươi đó, đò Thiên Ma ngu xuẩn.”
“Chết đi cho ta!”
Bên trong ma khí màu đen cuồn cuộn, một quỷ đầu màu đen đột nhiên lao ra, giống như một huyễn ảnh lao về phía Hắc Bào, trong chốc lát đã tới trước mặt Hắc Bào.
Dưới bóng tối của Hắc Bào, hai con mắt băng lãnh đỏ như máu chợt sáng lên, lạnh giọng nói: “Diệt!” Huyễn ảnh quỷ đầu lập tức biến mất.
Leng keng! Giữa thiên địa chợt vang lên nhạc khúc. Ở phía Tây những đóa hoa đào bừng bừng hỏa diễm bay đầy trời, bay về phía Đông, bao phủ tất cả Ma Tôn bên trong hoa đào.
Một cao lâu cao ba nghìn mét đột nhiên hiện ra từ trong hư không, xung quanh là hàng ngàn ma đầu Thái Ất mặc áo giáp hộ vệ, khí thế cường đại, tiến vào Hắc Ám Huyễn Hải mà đến.
Huyễn Đào Ma Tôn đứng trên bậc thang phía trước xa giá, hô to: “Bàn Thi Ma Tôn, ma pháp ngút trời, bất khả chiến bại, bách chiến bách thắng.”
Mấy ngàn ma đầu hộ vệ cũng cao giọng hô to: “Bàn Thi Ma Tôn, uy gia thiên địa, ma pháp vô biên, đạn chỉ đoạn tiên.”
“Các vì sao bị phá hủy, thiên địa bị nghiền nát, duy chỉ có ?bàn Thi Ma Tôn là bất diệt.”
...
Trong tiếng nhạc và tiếng tán dương, mấy ngàn ma đầu khiêng liễn giá, chớp tắt mấy cái đã đi đến phía trên Hắc Ám Huyễn Hải.
Phía trên Hắc Ám Huyễn Hải, rất nhiều Ma Tôn đều nhìn về phía cái liễn giá thiên địa oai nghiêm kia. Có Ma Tôn tỏ ra khinh thường, có Ma Tôn lại tỏ ra trang nghiêm, có Ma Tôn cười khẩy, thậm chí càng có nhiều Ma Tôn cũng tỏ ra kính cẩn.
Bạch Cẩm ngồi trên chủ vị của liễn giá, cả người đều tê dại, không phải đã nói là tất cả Ma Tôn đều giống nhau sao? Xa giá của bọn hắn đâu? Hộ vệ của bọn hắn đâu? Còn dàn nhạc của bọn hắn đâu rồi? Còn tán dương của bọn hắn thì sao?
Bạch Cẩm không nhịn được hỏi: "Huyễn Đào, sao các Ma Tôn khác không ngồi liễn giá? Hộ vệ của bọn hắn đâu? Dàn nhạc của bọn hắn đâu? Khẩu hiệu của bọn hắn đâu?" Cảm giác không ổn trong lòng càng thêm mãnh liệt, hắn láng máng có dự cảm hình như mình bị lừa, bị thuộc hạ mình tin tưởng đâm sau lưng.
Huyễn Đào Ma Tôn cung kính khom lưng, tỏ vẻ coi thường: "Khởi bẩm đại nhân, thân phận của bọn hắn quá thấp, sao có thể so sánh với đại nhân?
Đại nhân, thuộc hạ còn có một niềm vui bất ngờ muốn dành tặng cho ngài."
"Chờ chút, để ta bình tĩnh lại đã!"
Bạch Cẩm quan sát các Ma Tôn ở xung quanh, lòng thầm than thở bây giờ mình còn quậy kiểu gì? Có cần chạy ngay bây giờ không? Nhưng nếu chạy thì chẳng phải càng dễ gây chú ý hơn sao? Không... không sợ, vẫn còn một vị giáo chủ Ma Giáo chắn trước mặt mình. Bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh.
Bạch Cẩm thở dài, thấp thỏm hỏi: "Niềm... niềm vui bất ngờ gì?"
Huyễn Đào Ma Tôn bỗng quỳ một chân, cúi đầu, vừa hô to vừa bái lạy: "Thuộc hạ là Huyễn Đào - trưởng lão của Ma Giáo, bái kiến giáo chủ đại nhân!
Ân trạch Ma Giới, thánh giáo chủ giá lâm!"
Trên mặt biển Hắc Ám Huyễn Hải, gần vạn Ma Tôn cùng quỳ một chân, đồng thanh hô: "Thuộc hạ bái kiến giáo chủ!
Tung hoành vạn cổ vô địch, giáo chủ thống nhất Ma Giới." Tiếng hô vang vọng khắp thiên địa.