"Phụt!' Huyễn Đào Ma Tôn che ngực, loạng choạng lùi về sau vài bước, ánh mắt khó giấu vẻ khó tin.
Ngọc Lâu lão đạo đứng thẳng người, buông lời cảm khái: "Sau khi bị thương, xương cốt không khỏe nữa! Suýt thì bị vướng cỏ vấp ngã."
Hắn đá bay sợi dây leo dưới chân, sau đó thong dong đi vào trong.
Chốc lát sau, lão đạo ra khỏi đại điện, trông thấy Huyễn Đào Ma Tôn đang lau máu tươi bên mép. Hắn ngạc nhiên hỏi: "Đại nhân, ngài bị làm sao thế? Sao trông sắc mặt ngài không tốt lắm."
Huyễn Đào Ma Tôn xua tay, gắng gượng nở nụ cười: "Không sao, tại hôm qua ta không nghỉ ngơi đàng hoàng. Chúng ta đi nhanh lên, đừng để giáo chủ chờ sốt ruột." Hắn lập tức xoay người đi về phía trước.
Ngọc Lâu lão đạo cũng vội vàng đuổi theo.
Huyễn Đào Ma Tôn vừa đi vừa tỏ ra điềm nhiên như không hỏi: "Lão bất tử, ngươi có uống canh ta nấu cho ngươi không?
Canh bổ do giáo chủ ban thưởng, nếu ngươi không uống... Hừ hừ, bản tọa không tha cho ngươi."
Ngọc Lâu lão đạo vội vàng trả lời: "Khởi bẩm đại nhân, tuy ta không uống, nhưng ta ăn."
Huyễn Đào Ma Tôn kinh ngạc hỏi: "Ăn?"
Lão đạo lấy một chiếc bình ngọc từ trong ngực ra, ngượng ngùng nói: "Lão đạo ăn ít, mà canh kia quá nhiều, ta sợ không ăn hết nên luyện chế canh bổ thành đan dược, lúc nào cần thì ăn hai viên."
Lão đạo đổ ra hai viên đan dược rồi hỏi: "Đại nhân, ngài có muốn nếm thử không?"
Huyễn Đào Ma Tôn dừng bước, sau đó tiếp tục đi về phía trước, lửa giận lại bùng cháy trong lòng. Sao hắn có thể luyện chế thuốc bổ thành đan dược? Hắn không ngại phiền phức sao? Liều lượng làm nên chất độc, mẹ kiếp đúng là vớ vẩn! Hễ nghĩ tới chuyện này, ngực lại đau âm ỉ.
Huyễn Đào Ma Tôn đi đằng trước, trong tay xuất hiện một thanh chủy thủ nhỏ. Nàng tiện tay ném ra, chủy thủ im hơi lặng tiếng cắm vào lòng đất.
Sau khi hai người đi được một đoạn, thanh chủy thủ nhỏ ló đầu từ dưới đất lên. Vút! Nó thình lình bay ra, phóng thẳng về phía gáy lão đạo.
Huyễn Đào Ma Tôn bỗng kêu lên: "Lão bất tử!" Mục đích là muốn phân tán sự chú ý của lão đạo, tạo cơ hội cho chủy thủ.
"Ha ha, có bần đạo!" Lão đạo lập tức cười ha ha đáp lời, đồng thời khẽ cúi đầu.
Một đạo hắc quang lướt qua đỉnh đầu lão đạo, đâm phập vào bả vai Huyễn Đào.
Toàn thân Huyễn Đào Ma Tôn run lên, vẻ mặt khó tin, lập tức rút chủy thủy ra, giơ tay che vai. Ma lực hắc ám không ngừng rục rịch.
Ngọc Lâu lão đạo kinh ngạc hỏi: "Đại nhân, ngài sao vậy?" Hắn cảnh giác nhìn xung quanh: "Đại nhân, lẽ nào ở đây có thích khách?"
Huyễn Đào Ma Tôn kiên cường nói: "Không sao!" Nàng giận đến nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi cúi đầu gì chứ?"
"À thì... để tỏ lòng kính trọng đại nhân."
"Không cần, tiếp tục đi!"
"Đại nhân, ngài không đi xử lý vết thương sao?"
"Một thanh chủy thủ cỏn con cũng có thể tổn thương ta chắc? Đi mau."
Hai người tiếp tục đi về phía trước.
"Ngươi đi trước đi!"
"Vâng!" Lão đạo cười ha ha đáp lời, đi về phía trước.
Huyễn Đào Ma Tôn nhìn lão đạo, hít sâu một hơi. Hai lần trước là ngươi may mắn, để xem bây giờ ngươi làm thế nào.
Huyễn Đào Ma Tôn giang tay, một khối tròn màu xanh lục ngưng tụ trong lòng bàn tay, dần dần biến to. Trong mắt lóe lên vẻ hung ác.
Đùng đoàng! Sấm sét nổ vang trên bầu trời, một tia sét huyết sắc từ trên trời bổ xuống.
"Á!" Huyễn Đào Ma Tôn kêu gào thảm thiết. Ầm! Mặt đất chấn động, điện quang bắn lốp ba lốp bốp.
Ngọc Lâu lão đạo cuống quít nhảy ra, quay đầu nhìn thì thấy Huyễn Đào Ma Tôn nằm trong một cái hố sâu đổ nát, từng luồng lục khí lượn lờ quanh người, toàn thân co giật, miệng sùi bọt mép.
Ngọc Lâu lão đạo vội vàng hỏi: "Đại nhân, ngài sao thế?"
"Không, ta không sao! Ngươi chờ ta một lát." Huyễn Đào Ma Tôn lấy từng chiếc bình ngọc ra, không ngừng dốc vào miệng. Từng luồng lục khí nồng đậm từ trong cơ thể lan ra, cây cỏ xung quanh cấp tốc bò leo ra bốn phía để né tránh.
...
Bạch Cẩm ngồi bên bờ Huyễn Hải chờ rất lâu mới thấy hai thân ảnh đang đi tới.
Ngọc Lâu lão đạo thì mặt mày tươi cười, bước đi nhẹ như mây gió, không nhiễm bụi trần.
Huyễn Đào Ma Tôn thì trang phục rách tả tơi, tóc tai bù xù, toàn thân đen xì, lại còn co giật từng cơn, bước đi loạng choạng, trên người không ngừng chảy máu. Hơn nữa, nàng cách Ngọc Lâu lão đạo rất xa, phải nói là vô cùng thê thảm.
Bạch Cẩm kinh ngạc hỏi: "Huyễn Đào, ngươi bị làm sao thế? Chẳng phải Ngọc Lâu đạo trưởng bị thương ư? Sao trông ngươi còn thảm hơn hắn?"
Da mặt Huyễn Đào Ma Tôn giần giật, nàng lau giọt lệ nơi khóe mắt, kiên cường nói: "Đa tạ giáo chủ quan tâm, ta không sao, chỉ hơi xui xẻo thôi.
Giáo chủ đại nhân, ta đã đưa người đến cho ngài. Thuộc hạ cáo từ."
"Ngươi đi đi! Trở về chỉnh trang cho gọn gàng. Tóc rối mặt lem thế kia, ai không biết còn tưởng ta ức hiếp thuộc hạ!"
Huyễn Đào Ma Tôn lập tức xoay người, tránh Ngọc Lâu đạo trưởng từ xa, cuống quít rời đi thật nhanh.
Ngọc Lâu lão đạo đi đến, vừa chắp tay thi lễ vừa cười ha hả nói: "Đa tạ ơn cứu mạng của giáo chủ."
"Đều là khách hồng hoang lưu lạc xứ người, không cần đa lễ."
Bạch Cẩm vỗ lên tảng đá xanh bên cạnh, khẽ mỉm cười lên tiếng: "Ngồi đi."
Ngọc Lâu lão đạo lập tức bay lên, đáp xuống bên cạnh Bạch Cẩm, ngồi xếp bằng trên tảng đá.
"Sao ngươi lại đến Ma Giới?" Bạch Cẩm tò mò hỏi.
Lão đạo cảm khái: "Già rồi, dễ nghĩ ngợi lung tung. Khi độ Kim Tiên kiếp, bần đạo bị thiên ma mê hoặc, quấy nhiễu đạo tâm, vì vậy tiến vào Ma Giới."
Bạch Cẩm bất giác nhíu mày: "Không đúng! Theo ta biết thì tất cả tu sĩ bị thiên ma mê hoặc đều rơi vào Vô Tận Thâm Uyên, đồng thời mất đi ý thức của mình, biến thành hóa thân của thiên ma. Sao ngươi lại xuất hiện ở Chân Ma Giới, lại còn có thể giữ Chân Linh không mờ tối."
"Giáo chủ nói đúng, đáng lẽ ra vận mệnh của lão đạo vốn là như thế.
Nhưng tên thiên ma kia không nên lưu lại thân ảnh thê tử của ta trong Thiên Ma Huyễn Cảnh cuối cùng. Cũng vì thế mà khi tiến vào Ma Giới, ta đã thoát khỏi Thiên Ma Huyễn Cảnh, còn chém giết tên thiên ma kia.
Không có thiên ma dẫn đường, ta không thể đến Hắc Ám Thâm Uyên, rơi vào Chân Ma Giới, vật lộn cầu sinh không biết bao nhiêu năm, càng ngày càng gian nan.
Lần này, nếu không nhờ giáo chủ cứu giúp thì ta đã mất mạng. Nhưng chết cũng tốt, vậy là được giải thoát. Trong Ma Giới, luân lý đạo đức chẳng là cái thá gì, giống như rơi vào địa ngục Vô Gián, mỗi ngày đều giày vò." Sắc mặt Ngọc Lâu lão đạo ảm đạm, khẽ lắc đầu.