"Chúng ta nói chuyện chính đi! Lúc nãy ngươi định nói gì?"
Ngọc Lâu lão đạo tỏ thái độ nghiêm túc: "Có vẻ như hiện tại đạo hữu định tái tạo Tinh Vực. Tinh Vực hoàn chỉnh sẽ mang đến cho Ma Giới tinh thần chi lực vô tận, ngươi không sợ Ma Giới sẽ nhờ vậy mà trở nên cường đại sao?" Hắn chăm chú nhìn Bạch Cẩm.
"Quả thật ta từng nghĩ tới chuyện này. Ta nghĩ sư gia phá hủy Tinh Vực là để hạn chế số lượng Ma tộc, tất nhiên cũng từng nghĩ cách giải quyết."
Bạch Cẩm nghiêm túc nói: "Sau khi tái tạo Tinh Vực, ta định mở Ma Đạo đại hội đệ nhất thiên hạ, mời quần ma khắp thiên hạ đấu võ, chọn ra ba trăm sáu mươi Ma tộc mạnh nhất.
Sau đó trao tặng danh hiệu Tinh Ma mạnh nhất cho bọn hắn, cho phép bọn hắn cư trú ở ba trăm sáu mươi chủ tinh."
Lão đạo khẽ nhíu mày: "Ngươi muốn phân phong Tinh Quân!"
Bạch Cẩm lập tức lắc đầu, đắc ý nói: "Không phải phân phong Tinh Quân. Tinh Quân có thể mượn Thái Cổ Tinh Thần chi lực, còn Tinh Ma chỉ là một danh hiệu vinh dự tượng trưng cho thân phận.
Mỗi Tinh Ma đều có quang huy tinh thần riêng. Khi đi đường, tinh quang trải đường, tinh thần soi rọi. Cũng có thể sống trên tinh thần, đủ màu mè nhưng không có lợi ích gì hết."
Trong đầu lão đạo lóe lên linh quang, sao lúc ấy mình không nghĩ ra cách này nhỉ? Hắn chợt bừng tỉnh, nói: "Vậy là ngươi đưa ra ba trăm sáu mươi vị trí hấp dẫn. Có lẽ tiên thần tam giới sẽ không để ý tới loại hư danh này. Nhưng với đặc tính kiêu ngạo của Ma tộc, bọn hắn nhất định sẽ đánh nhau bể đầu chảy máu vì ba trăm sáu mươi tôn vinh Tinh Ma."
Bạch Cẩm đắc ý khoe: "Không chỉ vậy, giữa Tinh Ma cũng phân chia mạnh yếu. Ví dụ, Thái Dương Tinh Ma cao hơn Thái Âm Tinh Ma, Thái Âm Tinh Ma lại cao hơn Thái Bạch Tinh Ma...
Sau khi đấu võ chọn ra ba trăm sáu mươi vị Tinh Ma mới chính thức bắt đầu. Tinh Ma có đại vị thấp có thể khiêu chiến Tinh Ma có địa vị cao, thua là chết.
Cường giả Ma tộc không vinh đăng tôn vị cũng có thể khiêu chiến Tinh Ma, thua là chết.
Với sự hiểu biết của ta về Ma tộc, bọn hắn sẽ không quyết đấu một cách công bằng. Hạ độc, ám toán, thậm chí là quần ẩu, bọn hắn nhất định sẽ giở mọi thủ đoạn. Địa Sát Tinh Ma yếu ớt cũng có thể ám toán Tử Vi Tinh Ma, thậm chí một cường giả Thái Ất cũng có thể hạ độc ám toán Tinh Ma. Như vậy thì thực lực của Ma tộc sẽ bị kìm hãm, không ngừng hao tổn.
Cho dù ta khôi phục lại Tinh Vực thì cường giả Ma Giới cũng không tăng lên, thậm chí còn ít đi."
Ngọc Lâu lão đạo quan sát Bạch Cẩm từ trên xuống dưới, kinh ngạc nói: "Sao ngươi lại xấu xa như vậy? Sao sư phụ ngươi lại dạy ngươi thành ra thế này?"
"Ta xấu xa ư?" Bạch Cẩm kêu oan: "Thiên địa chứng giám! Trong tam giới có ai không biết danh hiệu Bạch lương tâm của hồng hoang ta?
Ta toàn tâm toàn ý hiến mưu bày kế cho Ma Tổ đại nhân không chỉ vì muốn tái tạo Tinh Vực, mà còn muốn lập tôn vị vinh dự cho Ma Giới. Ma Giới có thuộc hạ tận chức tận trách như ta sao?"
"Ha ha!" Lão đạo bật cười mấy tiếng, ngước mắt nhìn Hắc Ám Huyễn Hải vô cùng vô tận rồi lên tiếng: "Ta từng nghe nói một chuyện, nghe đồn Đạo Tổ hợp đạo, trích ra một tia sinh cơ, từ đó trời không tuyệt đường."
Bạch Cẩm lập tức tiếp lời, hưng phấn hô: "Sư gia đỉnh quá!"
Lão đạo thầm trợn mắt, rốt cuộc là tại sao Thông Thiên lại dạy ra một đồ đệ như vậy, chẳng giống hắn tí nào. Nếu là Thông Thiên, có lẽ hắn sẽ hô 'sư phụ nham hiểm' kiểu vậy.
"Nếu trời không tuyệt đường người thì Đạo Tổ cũng không tuyệt đường tinh hải. Lão hủ cảm thấy chắc là vẫn còn cách khôi phục Huyễn Hải này.
"Ta cũng biết là có thể, nhưng không có cách nào! Ta đã tra xét từng tấc Huyễn Hải mà không có kết quả."
Bạch Cẩm bất đắc dĩ nhìn Huyết Hải, lại cảm thán lần nữa: "Sư gia đỉnh thật!"
"Khụ khụ!" Lão đạo húng hắng ho vài tiếng, không biết nói gì hơn: "Ngươi đừng treo hai chữ sư gia bên mép riết được không? Ta nghe đến nỗi lỗ tai sắp mọc kén rồi."
Bạch Cẩm nghiêm túc nói: "Ta không chỉ treo hai chữ sư gia bên mép, mà còn treo trong lòng. Mỗi ngày cầu nguyện một lần, vấn an ba lần."
Lão đạo cạn lời luôn. Nếu không biết Bạch Cẩm tuyệt đối không rõ thân phận của mình, thiếu chút nữa hắn đã tưởng rằng đối phương nhận ra mình. Nịnh nọt một cách lộ liễu như thế, cho dù mình đứng ở góc độ khách quan cũng không đỡ nổi.
Haiz! Không nói đến những yếu tố khác, chỉ xét về hiếu thuận thì tiểu oa nhi Bạch Cẩm này đứng đầu Huyền môn. Nếu xét về bất hiếu thì Thông Thiên hẳn là tội đồ của Huyền môn, thời kỳ phản nghịch đó!
Lão đạo hắng giọng một tiếng rồi hỏi: "Đạo hữu, nếu Đạo Tổ để lại cho Tinh Giới một đường sinh cơ, vậy ngươi cảm thấy sinh cơ ở đâu?"
"Làm sao ta biết được?"
Hai mắt Bạch Cẩm chợt sáng ngời. Hắn bỗng quay sang nhìn lão đạo, giọng nói vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: "Lẽ nào ngươi biết? Xin đạo hữu chỉ dạy."
Ngọc Lâu lão đạo cảm khái: "Chỉ dạy thì không dám! Chẳng qua ta sống lâu nên có một vài kinh nghiệm trong cuộc sống. Ta và Đạo Tổ đều là lão nhân, ta có thể hiểu đại khái suy nghĩ của Đạo Tổ."
"Ta cũng sống rất lâu!"
"Nhưng tâm thái của ngươi vẫn trẻ, còn tâm tính của ta thì già rồi. Giữa các lão nhân mới có cùng suy nghĩ."
"Ngươi không phải là ta, sao biết tâm thái của ta vẫn trẻ?"
"Bởi vì ngoại hình của ngươi là người trẻ tuổi."
"Ngoại hình trẻ tức là tâm thái trẻ sao?"
Lão đạo bật cười: "Tất nhiên! Ngươi nhìn Thái Thượng giáo chủ đi, bình tĩnh đạm bạc, rõ là già trước tuổi.
Ngươi nhìn Thông Thiên giáo chủ đi, lộ vẻ sắc bén, rõ là hình tượng người trẻ tuổi.
Ngươi nghĩ đi, nghĩ kỹ xem có phải đạo lý này không?"
"Ngươi nhìn Bình Tâm nương nương đi, ung dung hoa mỹ, hòa nhã từ bi. Tâm thái của Bình Tâm nương nương già rồi sao?
Ngươi nhìn Nữ Oa nương nương đi, hoa nhường nguyệt thẹn, vừa kiêu ngạo vừa tự chủ, thỉnh thoảng còn hơi hoạt bát. Ngươi cảm thấy Nữ Oa nương nương rất trẻ sao?" Bạch Cẩm nghiêm túc nhìn lão đạo.