Bên dưới, Huyễn Đào Ma Tôn lại hỏi lần nữa: "Bất kỳ ai khiêu chiến vị trí Tinh Ma, chỉ cần chiến đủ ba mươi trận, ngưng tụ chiến ý, giơ cao chiến kỳ, vô địch thiên hạ là có thể làm Tinh Ma.
Có cường giả nào muốn khiêu chiến không?"
Chúng ma bên dưới im như thóc, từng đạo ý chí va chạm giữa hư không.
Một vị Ma Tôn được huyết vụ quấn quanh người bỗng đứng dậy, giọng nói lạnh như băng vang lên trong hư không: "Đấu một trận trước sự chứng kiến của ba vị Ma Vương và chúng sinh Ma Giới cũng là vinh quang của ngươi.
Đồ Phu, ngươi thấy sao?"
Ở một hướng khác, một người trẻ tuổi cởi trần đứng dậy, sau lưng đeo một thanh đồ đao huyết sắc. Hắn nhếch miệng để lộ răng nanh, cười khà khà quái dị: "Giết súc sinh mà thôi, ở đâu cũng được. Súc sinh thì nên làm thức ăn."
Đồ Phu gầy đét lập tức chuyển động, vạch ra một đạo huyết quang xuyên qua hư không, đáp lên đỉnh núi là đại lục dựng võ đài. Đại đao sau lưng vang lên ong ong.
Đồ Phu vỗ đại đao, nhỏ giọng dỗ dành: "Chờ chút, lát nữa sẽ cho ngươi ăn ngon."
"Gào!" Ma Tôn được huyết vụ quấn quanh khẽ gầm một tiếng, hóa thành một dòng huyết hà lao về phía đại lục. Ào! Huyết hà rơi và trung tâm đại lục, không ngừng chuyển động vặn vẹo, hình thành một cao ma thú cao trăm mét. Thân thể được tạo thành từ từng cục huyết nhục, từng chiếc xúc tu khổng lồ bay lượn khắp nơi. Trên mỗi xúc tu đều có một con mắt dài, trông rất dữ tợn và đáng sợ.
"Két! Két!" Đồ Phu gầy đét chậm rãi rút đồ đao ra, âm thanh chói tai truyền vào hư không. Từng giọt máu tươi chảy dọc theo huyết đao nhỏ xuống đỉnh núi, phát ra tiếng ăn mòn 'xèo xèo'.
Trên người người trẻ tuổi gầy nhom có từng cái miệng rộng há ra, răng nanh sắc nhọn còn vương máu.
Đồ Phu gầy đét lẩm bẩm: "Đói quá, muốn ăn thịt."
Từng cái miệng rộng không ngừng khép mở, phát ra tiếng chẹp chẹp.
"Đói!"
"Đói quá!"
"Rất muốn ăn thịt!"
Những cái miệng rộng kia phát ra từng tiếng hét chói tai, dục vọng tham ăn trào dâng trên đại lục.
Huyễn Đào Ma Tôn đứng lơ lửng giữa không trung, lớn tiếng hô: "Người xuất chiến lúc này là Cơ Nhục Ma Tôn có tên Huyết Nhục Đồ Phu, đối chiến với Bách Thủ Ma Tôn. Cả hai đều là cường giả trong Ma Tôn. Ai có thể giành chiến thắng trong trận đấu này, chúng ta hãy chờ xem!"
Một tiếng 'ầm' lớn vang lên, từng xúc tu dài bỗng vươn ra, quấn lên đỉnh núi. Xúc tu to như quái mãng phủ lên ngọn núi. Sau đó, một đạo đao quang huyết sắc chém đứt xúc tu, vọt vào hư không.
Xúc tu bay lượng, huyết đao xé trời. Hai vị Ma Tôn đánh giết ở bên dưới, bất phân thắng bại. Tiếng nổ 'bùm' vang lên, tiếng rít chói tai vang vọng khắp hư không.
Trong Viên Thạch Đới xung quanh, hơn vạn Ma Tôn cường đại cũng xem trận đấu trong đại lục. Có Ma Tôn thầm xuýt xoa, sinh lòng sợ hãi. Phần lớn Ma Tôn đều tỏ vẻ hờ hững, bọn hắn không tính là mạnh.
...
Trong đế ỷ trên cao, Khuê Cương Pháp Tổ hỏi: "Đế Quân, ngươi cảm thấy trong hai người, ai có thể thắng?"
"Không ai thắng.
Còn lâu bọn hắn mới đi đến tận cùng Đại La chi đạo, kiểu gì cũng chết trên lôi đài này. Thắng ba mươi trận liên tiếp không phải kẻ đại dũng thì không thể thắng."
Vô Thiên Phật Tổ thản nhiên nói: "Đúng là bọn hắn hơi yếu. Trận đầu cứ để ta giành trước, bản tọa rất tò mò về Tinh Ma mà Đế Quân nói.
Đế Quân không để bụng chứ?
"Đương nhiên là không để bụng. Mọi Ma Tôn của Ma Giới đều có tư cách khiêu chiến."
"Ầm!" Một đám mây hình nấm mọc lên trên đại lục bên dưới, đại lục hơi rung chuyển.
"Á!" "Két!" "Gừ!" Trong đám mây hình nấm vang lên tiếng gào thét giãy giụa đầy đau đớn, cùng với tiếng nhai nuốt.
Đám mây hình nấm tan biến trong chốc lát. Đồ Phu xách đại đao đứng trong một cái hố sâu đẫm máu, trong cái miệng rộng vẫn còn đang nhai nuốt. Hắn cười khà khà quái dị nói: "Đói quá! Vẫn còn đói lắm! Xúc cảm huyết nhục thật tuyệt vời!"
Cảnh tượng trông cực kỳ tà ác và quái dị, nhưng đông đảo Ma Tôn trên vẫn thạch đều không để ý. Trong Ma Giới có quá nhiều ma còn điên hơn tên này. Ăn thịt mà thôi, không nhằm nhò gì.
Huyễn Đào Ma Tôn xòe quạt, khẽ mỉm cười lên tiếng: "Chúc mừng Huyết Nhục Đồ Phu thắng một ván. Mời người tiếp theo muốn khiêu chiến Huyết Nhục Đồ Phu lên sàn."
Huyết Nhục Đồ Phu chống đại đao, cặp mắt ti hí tham lam nhìn bốn phía, cái miệng rộng không ngừng khép mở, phát ra tiếng ken két.
Ầm! Một thân ảnh cao lớn từ hư không rơi xuống đại lục, trầm giọng nói: "Huyết Nhục Đồ Phu, ta ghét nhất là sinh vật có huyết nhục. Ta rất tán thưởng ngươi, cho nên cố ý đến ban chết cho ngươi."
Người trẻ tuổi Đồ Phu híp mắt nhìn thạch cự nhân cao lớn phía đối diện: "Không có huyết nhục, không thể ăn. Ngươi là phế vật." Hắn cầm đồ đao khổng lồ xông về phía thạch cự nhân.
Thạch cự nhân cao lớn di chuyển, giáng một quyền xuống như vẫn thạch từ trên trời rơi xuống, như trụ trời đổ sập. Phụt! Nắm đấm bốc cháy.
Keng! Một mảnh vỡ huyết sắc bắn ra, Đồ Phu gầy đét lập tức bay ngược trở lại, vạch ra một thông đạo dài trên mặt đất.
"Khụ khụ!" Đồ Phu gầy đét chống đại đao quỳ một chân trên đất, ngẩng đầu nhìn thạch đầu nhân cao lớn bằng ánh mắt khó tin: "Rốt cuộc ngươi là thứ quái quỷ gì?"
"Thứ quái quỷ? Bản tọa chính là Thạch Tôn Lô Dược!" Thạch đầu cự nhân cao lớn hét lên, thình lình nhảy từ dưới đất lên, đá bay Đồ Phu gầy đét. Cơ thể to lớn và thực lực mạnh mẽ, tỏa ra uy áp hùng hậu, phong tỏa thời không.
Miệng rộng trên người Đồ Phu há to, phát ra tiếng gào thét chói tai. Hắn giận dữ hét: "Mở cho ta!" Trường đao bỗng vung lên.
"Ầm!" Một làn sóng lan ra.
Két! Âm thanh lanh lảnh vang lên trong hư không.
"Keng!" Tiếng tru vang lên trong lòng chúng ma, ma đao vỡ vụn, mảnh vỡ văng leng keng khắp nơi, bắn lên đại lục.
Ầm! Thạch cự nhân giẫm ra một cái hố sâu trên mặt đất. Phải biết là hòn đảo này do mấy nghìn Ma Tôn gia trì, độ cứng khó mà tưởng tượng. Vậy mà thạch cự nhân ra tay, lập tức tạo ra một cái hố sâu.