La Hầu giật giật mày, có vẻ khá kinh ngạc: "Sùng bái ta, ngươi sùng bái ta bởi điều gì?" Trong chốn hồng hoang này, Huyền môn đã biến ta thành một kẻ thất bại, vậy mà Bạch Cẩm vẫn sùng bái ta?
Thời kỳ hồng hoang, ta vừa xuất thế mình đã được định sẵn sẽ là chí tôn ma đạo nên chúng thuộc hạ đều sợ hắn.
Sau khi thất bại ở hồng hoang, hắn tự mở ra Ma Giới trong hư không, nhưng chúng sinh Ma Giới đối với hắn chỉ là một con kiến, một cọng cỏ, chỉ có Khuê Cương cùng Vô Thiên là còn tạm được, nhưng bọn họ cũng chỉ kính sợ hắn, mà bọn hắn cũng chỉ biết nói mấy lời cung kính như: "Vâng!" “Lĩnh mệnh! “Tuân lệnh!”... thôi.
Từ Bàn Cổ khai thiên tới nay, chỉ có một mình Bạch Cẩm dám đứng trước mặt rồi nói là bản thân sùng bái hắn, tự dưng hắn cảm giác được lòng mình lâng lâng, sung sướng vô ngần, được nịnh hót cũng vui phết chứ đùa!
La Ẩn Ma Tổ lòng thì vui lắm rồi nhưng vẫn cố giữ vẻ mặt bình tĩnh: "Vậy ngươi nói xem sao lại sùng bái ta? Nhớ, bản tọa ghét nhất là kẻ nói dối.” Biết nói thì nói nhiều một chút, không biết nói thì bịa ra để khen ta nghe chưa.
“Đại nhân, tuy ngài không ở trong hồng hoang tam giới, nhưng tam giới vẫn lưu truyền câu chuyện thuộc về ngài.
Ta sinh ra muộn nên chỉ là một Tiên Thiên nhỏ bé, chưa từng thấy qua phong thái vô thượng của Ma Tổ đây.
Lần đầu tiên nghe được truyền kỳ của ngài là khi ta nhìn thấy Tru Tiên kiếm trận của sư phụ.”
Bạch Cẩm lắc đầu than: "Chẳng phải đồng sắt cũng chẳng phải thép, từng ẩn mình dưới chân núi Tu Di. Không cần âm dương điên đảo luyện, há không có thủy hỏa dập nổi? Tru Tiên lợi, Thích Tiên vong, Hãm Tiên chung quanh nổi lên hồng quang. Tuyệt tiên biến hóa vô cùng diệu, Đại La thần tiên huyết nhiễm thường.
Đây là khí phách tuyệt luân cỡ nào, sát ý ngập trời cỡ nào.”
Hai mắt La hầu sáng rực như đuốc, hắn cũng rất kinh ngạc vì sự si mê và sùng bái trong đôi mắt Bạch Cẩm không thể nào là giả được, chẳng lẽ hắn thật sự hâm mộ ta như hắn nói sao?
La Hầu Ma Tổ nào biết được, Bạch Cẩm ở chung với năm vị thánh nhân nên đã luyện được bản lĩnh khống chế cảm xúc vô cùng cao siêu rồi, nói cảm động liền cảm động, nói sùng bái là sùng bái được ngay, không một ai có thể phát hiện được hắn đang nói dối.
“Lúc ấy ta đã hỏi sư phụ, Tru Tiên kiếm trận này có phải là Tiên Thiên Chí Bảo hay không?
Sư phụ ta lại nói không phải, người nói Tru Tiên kiếm trận là vật báu do cường giả La hầu thời thượng cổ luyện ra, là Hậu Thiên Pháp Bảo.
Lúc ấy ta vô cùng khiếp sợ, Hậu Thiên Pháp Bảo gì mà lại có thể sánh vai Tiên Thiên Chí Bảo, đến nỗi một khi khởi động kiếm trận thì chỉ có tứ thánh mới phá nổi, đây thật sự là chuyện mà một tiên thần chốn hồng hoang có thể làm được sao?"
La Đình Ma Tổ đắc ý vô cùng, Tru Tiên kiếm trận có thể nói là một truyền kỳ trong cuộc đời của hắn, nay lại được khen như thế đúng là đánh trúng tâm lý hắn rồi, hắn vội cười khiêm tốn: "Thật ra ta cũng chỉ luyện chơi chơi mà thôi.”
Bạch Cẩm thét lên đầy kinh ngạc: " Ma Tổ đại nhân chỉ luyện chơi mà cũng có thể luyện ra sát trận số một chốn hồng hoang, nếu ngài nghiêm túc luyện chế thì chẳng phải là cả Hỗn Độn cũng vỡ vụn sao!”
"Ha ha! Phá hủy Hỗn Độn thì không được đâu, ta cũng không am hiểu kiếm đạo, mà thằng nhóc Thông Thiên kia cũng không tệ đâu. Tru Tiên kiếm trận đúng là vật do ta tạo ra nhưng lại nổi danh trong tay Thông Thiên, như vậy cũng không làm nhục Tru Tiên kiếm trận mà bổn tọa sáng tạo.”
"Ha ha!" Ngươi có tài thì thử đi ra khỏi Ma Giới xem, đến lúc ấy mà ngươi còn dám gọi sư phụ ta là là thằng nhóc thì cẩn thận sư phụ ta dùng Tru Tiên tứ kiếm đâm ngươi.
La Hầu có vẻ rất hứng thú với chuyện này, vội vàng hỏi tiếp: "Còn nữa không?"
Bạch Cẩm vội vàng nói: "Đệ tử còn rất bội phục hào khí của Ma Tổ. Ngài chỉ dùng lực lượng của một người mà quyết chiến với ba tộc của hồng hoang, Tổ Long, Phượng Mẫu, Hổ Tổ đều bị ngài tiêu diệt.
Lúc ba bộ tộc đó tàn phá hồng hoang bừa bãi, là ngài đã nâng thanh kiếm chính nghĩa lên để chém bay kẻ ác, có thể nói là một mình chiến đấu với cả thiên địa. Ôi! Cái khí phách mình ta đứng trên muôn loài ấy, cả hồng hoang cũng chỉ có một mình Ma Tổ ngài làm được thôi.”
Đây đúng là một trong những chuyện ta đắc ý nhất từ trước đến nay, Bạch Cẩm đúng là rất hiểu lòng ta! Khá lắm, khá lắm, không hổ danh là người lương thiện nhất hồng hoang này, chỉ có cái nói thật, nói đúng là tài.
La Hầu Ma Tổ được Bạch Cẩm khen mà rạo rực hết cả người, hắn cười khoái trá: “ba tộc đó mạnh thật, nhưng chung quy lại vẫn chỉ là một đám động vật, tiêu diệt bọn họ cũng chỉ như lật úp bàn tay mà thôi, nhưng tiếc là đến cuối cùng lại bị kẻ gian Hồng Quân đánh lén, còn bày ra tứ tượng thần thú gì gì ấy để kéo dài số mệnh cho chủng tộc của bọn họ, quả thực buồn cười.”
Bạch Cẩm lập tức cúi đầu không nói một lời, lời này hắn ta nói được chứ mình không tán đồng được đâu.
La Đình Ma Tổ lại không có ý định buông tha Bạch Cẩm, hắn hỏi: "Bạch Cẩm, sau đó ta đánh với Hồng Quân một trận, nhưng ta lại thất bại, ngươi có biết vì sao không?"