Hồng Hoang Quan Hệ Hộ (Bản Dịch Full)

Chương 125 - Chương 125: Tiệc Tối Chia Tay

Chương 125: Tiệc tối chia tay

Hai mắt Bạch Cẩm sáng lên, liếm môi nói: "Sản vật trong biển rất phong phú! Sư phụ, ngươi nghĩ thử xem, một con cua biển cỡ xe ngựa, một con tôm bự cao bằng người, cá chình biển dài mấy thước, đủ loại hải ngư, sò điệp, nghĩ đến thôi là chảy nước miếng rồi! "

Thông Thiên bị chọc giận đến mức bật cười, nói: "Sư phụ kêu ngươi lựa chọn đạo trường, kết quả người lại chọn một nơi có đồ ăn ngon?"

Bạch Cẩm ngượng ngùng nói: "Sư phụ, đồ đệ cũng không hưởng thụ vì bản thân, chủ yếu là định hiếu kính người."

Thông Thiên hít thật sâu một hơi, bất lực nói: "Thôi, ta không nên có suy nghĩ nhờ vả ngươi."

Vẻ mặt Bạch Cẩm đau khổ nói: "Sư phụ, thánh ý như thiên ý, làm sao đệ tử đoán được cái thiên ý này? Không phải người đang làm khó Bạch Cẩm ta sao?"

Thông Thiên suy nghĩ một chút, hình như cũng đúng, nếu hắn thật sự có thể đoán được ý nghĩ của mình, trái lại cũng không tốt. Hắn hiển trách: "Đần thì chính là đần, lấy đâu ra nhiều cớ như vậy? Đi báo cho hai vị sư bá kia của ngươi biết chiều nay chúng ta sẽ rời khỏi."

Bạch Cẩm sửng sốt, vội vàng nói: "Buổi chiều? Nhanh như vậy sao? Có phải là quá vội vàng rồi không?"

"Sao? Ngươi không nỡ?"

"Ta còn định tổ chức tiệc tối chia tay. Các đệ tử của tam giáo cuối cùng sẽ tụ tập cùng một chỗ uống chén rượu vui vẻ đêm nay. " Bạch Cẩm tiếc nuối nói.

Thông Thiên tức giận nói: "Ngươi từ đâu nghĩ ra cái chuyện viển vông như vậy? Không cần làm, người tu đạo phải giữ mọi thứ giản lược."

Bạch Cẩm nhỏ giọng thì thầm nói: "Ta chỉ cảm thấy nên như vậy thôi! Chúng ta chuyển đi đột ngột như thế này, rất dễ khiến cho ngoại nhân tung tin đồn thất thiệt. Lỡ như tin Tam Thanh bất hòa, Thượng Thanh Thánh Nhân bị Thái Thanh Thánh Nhân và Ngọc Thanh Thánh Nhân liên thủ đuổi ra khỏi Côn Luân Sơn, Thượng Thanh Thánh Nhân mặt mày xám xịt rời khỏi Côn Luân Sơn, truyền ra như thế này sẽ không tốt."

Vẻ mặt của Thông Thiên khẽ động, ho khan một tiếng, nói: "Ngươi vừa mới nói cái gì?"

"Ta nói sợ tin đồn lan ra…"

"Câu bên trên!"

"Ta còn định tổ chức tiệc tối chia tay. Các đệ tử của tam giáo cuối cùng sẽ tụ tập cùng một chỗ uống chén rượu vui vẻ đêm nay."

Thông Thiên lộ ra nụ cười hài lòng nói: "Không sai, ta cũng nghĩ vậy, Bạch Cẩm, ngươi đúng là đi guốc trong bụng ta! Nếu ngươi đã nói vậy thì tiệc tối chia tay sẽ do ngươi chuẩn bị, thời gian là ba ngày sau."

Bạch Cẩm sung sướng, vội vàng đáp: "Rõ!"

Nói xong nhưng mông của hắn vẫn bất động ngồi trên bồ đoàn.

Thông Thiên nhíu mày nói: "Còn không nhanh đi lo liệu đi?"

Bạch Cẩm cười nói: "Sư phụ, người xem xem, có phải người nên cho ta chút kinh phí trước không?"

"Kinh phí?"

Bạch Cẩm xoay xoay đầu ngón tay ngượng ngùng nói: "Là Công Đức Kim Tiền nha!"

"Cút!" Thông Thiên phất tay áo lên, bóng dáng của Bạch Cẩm biến mất trong nháy mắt.

"A!" Một tiếng hét thê thảm và hoảng sợ vang lên ở trên bầu trời, một khỏa tinh thần hình xoắn ốc lóe sáng trên bầu trời Côn Luân Sơn.

Toàn bộ đệ tử tam giáo đều ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, lẳng lặng quan sát cái lưu tinh đang bay đi kia, trong lòng chua xót ghen ghét, vinh hạnh đặc biệt như thế cũng chỉ có Bạch Cẩm sư huynh mới có! Thật hâm mộ.

Thông Thiên giao nhiệm vụ chuẩn bị tiệc tối chia tay cho Bạch Cẩm, vừa quay người, Bạch Cẩm đã chuyển giao cho Thạch Cơ. Thạch Cơ ra lệnh một tiếng, chúng đệ tử của Tiệt Giáo bắt đầu khẩn trương mua sắm ngay lập tức, có vật góp vật, không có vật thì ra sức chạy mua.

Vào đêm trăng tròn ba ngày sau đó, ba vị giáo chủ ngồi dưới gốc cây trà trên đỉnh Côn Luân Sơn.

Một ngũ thải sắc quang cầu lơ lửng trên lưng chừng núi, chiếu sáng toàn bộ dãy Côn Luân Sơn, năm màu rực rỡ vui tươi.

Dưới chân núi, đệ tử tam giáo phân bàn ngồi nhậu nhẹt với nhau, hô bằng gọi hữu, thoạt nhìn rất vui vẻ hòa thuận.

Bạch Cẩm ngồi cùng bàn với Thạch Cơ, Cô Lương, Kim quang và những đệ tử tương đối thân cận khác, nồi lẩu ở giữa bàn đang sôi lên, khuôn mặt nhỏ của Cô Lương đỏ bừng, vui vẻ rạng rỡ.

Một thân ảnh yểu điệu đeo một cái giỏ trúc đi tới, đứng trước bàn, mỉm cười kêu lên:

"Bạch Cẩm sư huynh."

Bạch Cẩm lập tức đứng dậy, cười nói: “Từ Hàng sư muội… À, ta nhầm, là sư đệ, Từ Hàng sư đệ, chào buổi tối.”

Nụ cười trên mặt Từ Hàng cứng lại, gân xanh trên trán giật giật. Bạch Cẩm chết tiệt, dám làm nhục ta như thế?

Từ Hàng hít sâu một hơi, kìm nén lửa giận, miễn cưỡng cười nói: “Sư huynh vẫn thích nói giỡn như vậy. Lúc trước đã mạo phạm, mong Bạch Cẩm sư huynh không trách tội."

"Sư đệ nói gì vậy? Ngươi đắc tội ta chỗ nào? Không phải chúng ta đang luận bàn về đồng môn sao? Đệ tử tam giáo của chúng ta từ trước đến nay vẫn hữu ái." Bạch Cẩm mờ mịt nói.

Từ Hàng im lặng nhìn chằm chằm Bạch Cẩm, loại lời nói ngụy biện vô liêm sỉ này cũng có thể nói ra, hắn thật sự không cần chút thể diện nào sao? Trong lòng dâng lên một tia cảm khái, chẳng trách chúng ta không phải là đối thủ của hắn? Người không biết xấu hổ, thiên hại vô địch.

Từ Hàng vừa nghĩ tới Bạch Cẩm sẽ rời khỏi Côn Luân Sơn và tiếp tục gieo họa cho những sư huynh đệ đáng thương kia, nhất thời trong lòng nhẹ nhõm sung sướng hẳn, trên khuôn mặt nở một nụ cười.

Bạch Cẩm nghi hoặc hỏi: "Sư đệ, ngươi có chuyện gì sao?"

Từ Hàng lắc đầu cười nói: "Không có việc gì, chỉ là muốn tới gặp sư huynh một chút, e là sau này sẽ rất lâu mới gặp được."

Bạch Cẩm đứng dậy, bưng chén rượu lên cười ha hả nói: "Được, mời sư đệ."

Hai người bưng chén rượu lên, một hơi uống cạn rồi nhìn nhau cười. Bạch Cẩm ngồi xuống, Từ Hàng khoác giỏ quay người rời đi.

Bình Luận (0)
Comment