Chốc lát sau, mùi thơm của cá nướng tỏa ra.
Ngọc Lâu lão đạo hít hà, cười ha hả nói: "Không tệ không tệ, tay nghề của lão đạo vẫn chưa thụt lùi."
Hắn đưa một con cá nướng trong tay cho Bạch Cẩm: "Cầm lấy nếm thử đi."
"Đa tạ đạo hữu, ta từ chối thì bất kính."
Bạch Cẩm vươn tay nhận cá nướng, trong đầu nảy ra một ý: có lẽ mình là người đầu tiên trong tam giới được Đạo Tổ nướng cá cho ăn nhỉ? Hắn nhận cá nướng, sau đó đứng dậy nói: "Đạo hữu, tâm trạng ta không tốt, ta về nghỉ ngơi trước."
Ngọc Lâu lão đạo tùy ý xua tay: "Đi đi! Đi đi! Lão đạo lại nướng thêm thứ khác ăn một mình."
Bạch Cẩm cầm cá nướng đi về cung điện của mình, ngồi đại lên chiếc ghế cạnh bàn ăn mấy miếng cá nướng. Đừng nói chứ, thịt con cá này chắc thật đấy! Hắn gọi: "Tiểu Kim!"
Trước mặt bỗng xuất hiện một màn sáng màu xanh, trong màn sáng có một nữ thần mặc thần bào bước ra. Toàn thân phát sáng lấp lánh, đôi cánh sau lưng vẫy vẫy, tay cầm một cây quyền trượng, vừa thần thánh vừa lộng lẫy.
Nữ thần kiêu ngạo hếch cằm, chĩa cây quyền trượng trong tay vào Bạch Cẩm, lạnh lùng cất lời: "Phàm nhân, hãy nói ra lời thỉnh cầu của ngươi."
Trên trán Bạch Cẩm xuất hiện một vạch đen, hắn bực bội nói: "Tiểu Kim, ngươi lại làm gì thế?"
"Vui lòng gọi ta là Tiểu Kim nữ thần bệ hạ. Phàm nhân, hãy nói ra nguyện vọng của ngươi!"
"Kết nối video với sư phụ ta."
"Phàm nhân, ngươi đã gọi tên thật của bản nữ thần, bản nữ thần sẽ ban vinh quang cho ngươi."
Nữ thần Tiểu Kim bỗng giơ cây quyền trượng trong tay lên, đồng thời hét to: "Kết nối đi! Tâm nguyện. Lấy vinh quang của Tiểu Kim nữ thần, vượt qua thời gian và không gian, mở ra cánh cửa thế giới khác."
Trong hư không hiện ra một cánh cửa. Cửa từ từ mở ra, tức thì ánh sáng nở rộ.
Bạch Cẩm bất giác chớp mắt. Khi hắn mở mắt ra, trước mặt chỉ còn lại một màn sáng, ảnh chân dung của Thông Thiên giáo chủ đang nhấp nháy, Tiểu Kim nữ thần đã biến mất không còn tung tích.
Bạch Cẩm chớp mắt, lẩm bẩm: "Tiểu Kim ngày càng kỳ lạ, có cần nhờ Đại sư bá kiểm tra toàn thân cho nó không nhỉ?"
Màn hình trước mặt chợt sáng lên, Thông Thiên giáo chủ xuất hiện trong màn hình. Hắn hỏi: "Bạch Cẩm, ngươi liên lạc với ta vào lúc này là có chuyện gì?"
Bạch Cẩm lập tức chắp tay thi lễ hô: "Bái kiến sư phụ!"
"Đứng lên đi! Ngươi đang cầm thứ gì vậy?"
Bạch Cẩm giơ con cá nướng trong tay lên, thành thật trả lời: "Đệ tử tình cờ gặp một vị đạo hữu trong Ma Giới. Lúc nãy vị đạo hữu này nướng cá, cho đệ tử một con." Hắn cắn một miếng cá nướng, sau đó lẩm bẩm: "Hương vị khá ngon."
Đạo hữu? Thông Thiên giáo chủ hiểu ngay, vị đạo hữu kia chắc chắn là Đạo Tổ. Tiểu tử Bạch Cẩm này lăn lộn giỏi thật, người đang ở Ma Giới nhưng ngay cả cá nướng của sư phụ mình cũng được ăn.
"Bạch Cẩm, hiện tại ngươi đang làm gì? Về phương diện quản lý đại giáo, ngươi có gì không hiểu không? Muốn hỏi gì thì cứ nói ra, vi sư sẽ chỉ điểm cho ngươi đôi điều." Thông Thiên giáo chủ ngẩng đầu ưỡn ngực, ngồi thẳng lưng trên vân sàng.
"Sư phụ, xảy ra chuyện lớn rồi!"
"Ngươi ở Ma Giới thì có thể xảy ra chuyện lớn gì? Nhớ kỹ lời dặn của vi sư, bảo vệ Ma Giáo của vi sư thật tốt, hành động khiêm tốn, chờ đến khi cánh cửa Ma Giới mở ra là được.
Trong khoảng thời gian này, bất kể xảy ra chuyện gì ngươi cũng đừng xía vào. Cho dù Ma Giới hủy diệt cũng chẳng quan trọng."
Thông Thiên giáo chủ khẽ nở nụ cười, dáng vẻ nhẹ nhàng như mây gió. Chuyện lớn của Ma Giới liên quan gì đến ta? Sư tôn đang ở trong Ma Giới thì có thể xảy ra chuyện lớn gì? Lẽ nào sư tôn và Ma Giới đã đánh nhau? Hiện tại Ma Tổ cũng chẳng có gì ghê gớm!
"Chưa đến mức Ma Giới hủy diệt, chẳng qua là Ma Tổ muốn bắt đệ tử bái hắn làm sư phụ."
"Gì cơ?"
Thông Thiên giáo chủ thốt lên đầy kinh ngạc, bỗng nhảy bật dậy, giận dữ quát: "Ma Tổ La Hầu ngươi được lắm, đến đệ tử của bản tọa mà cũng dám giành. Thanh Bình Kiếm của bản tọa đâu!"
Vèo!
Trong màn hình video, một đạo thanh quang lướt qua, Thanh Bình Kiếm lơ lửng trước mặt Thông Thiên giáo chủ, không ngừng rung 'vù vù', kiếm ý sắc bén khuấy động phong vân ở Vũ Dư Thiên.
Bạch Cẩm vội vàng lên tiếng: "Sư phụ bớt giận, hiện giờ người vẫn chưa thể tiến vào Ma Giới."
Động tác của Thông Thiên giáo chủ bỗng khựng lại, hắn ngoảnh đầu nhìn, giọng nói bất thiện: "Cho nên ngươi đồng ý rồi?"
"Làm gì có chuyện đệ tử đồng ý! Cả đời này đệ tử chỉ bái một vị sư phụ, cũng chỉ có một sư phụ." Bạch Cẩm vô cùng thành khẩn.
Thông Thiên giáo chủ gật đầu khen ngợi: "Rất tốt!"
"Nhưng mà có khả năng Ma Tổ sắp giết đệ tử rồi!"
Giết ngươi? Hừ! Thông Thiên giáo chủ lại im lặng lần nữa, lửa giận lập tức bùng lên ngùn ngụt trong lòng. Đây là đệ tử của ta, ta còn chẳng muốn chia sẻ với hai huynh trưởng tốt kia của ta, vậy mà còn có ma dám cưỡng đoạt. Ngươi thật sự cho rằng kiếm của bản tọa không còn sắc bén sao? Tuy nhiên, ánh mắt không tồi.
"Sư phụ, bây giờ đệ tử phải làm thế nào?" Bạch Cẩm nhìn Thông Thiên giáo chủ bằng ánh mắt chờ mong.
Thông Thiên giáo chủ lườm hắn, ngươi vội cái gì? Chẳng phải Đạo Tổ đang ở cạnh ngươi sao? An toàn mà, vả lại bây giờ ta cũng chẳng có cách nào!
"Bạch Cẩm!"
Bạch Cẩm lập tức chắp tay đáp: "Có đệ tử!"
Thông Thiên giáo chủ hắng giọng, nghiêm mặt nói: "Ngươi là đệ tử đắc ý nhất của vi sư. Lần này Ma Tổ là kiếp nạn của ngươi, ngươi phải giữ vững bản tâm."
"Vâng!" Bạch Cẩm lau vành mắt đẫm lệ, nói thật to: "Đệ tử trung thành tận tâm với sư tôn. Chỉ là chết mà thôi, có gì phải sợ?"
Thông Thiên giáo chủ vội vàng lên tiếng: "Không đến mức ấy, không đến mức ấy."
"Sư phụ, người đừng khuyên ta, đệ tử phải thể hiện khí phách của đệ tử Huyền môn, thề phải đấu với Ma Tổ đến cùng." Vẻ mặt Bạch Cẩm vô cùng kiên định.
"Ngươi nói linh tinh gì thế? Phải sống mới có thể có khí phách.
Khi gặp phải chuyện không thể tiến hành, ngươi có thể lá mặt lá trái với hắn. Khi nào cánh cửa Ma Giáo mở ra, vi sư sẽ đích thân đi đón ngươi."
Bạch Cẩm cất giọng bi thương: "Sư phụ, nhưng mà đệ tử luyến tiếc người."
"Trước tiên phải để ngươi chịu ấm ức rồi, sau này vi sư sẽ đòi lại công bằng cho ngươi."
"Vậy thì đệ tử đành phải miễn cưỡng vậy."
Thông Thiên giáo chủ lại an ủi một hồi, Bạch Cẩm mới miễn cưỡng nhận lệnh của sư phụ, chịu ấm ức bái La Hầu Ma Tổ làm sư phụ.