Chạng vạng, một chiếc thuyền phẳng bay ra ngoài, dừng lại trước hành cung.
Giáo chúng thủ vệ vội vàng quỳ xuống, cung kính kêu: "Bái kiến giáo chủ!"
Bạch Cẩm từ trong thuyền phẳng bay ra, vung tay lên: "Đứng lên đi!", rồi sải bước đi vào bên trong.
Bạch Cẩm đi vào trong hành cung, một đường tiến thẳng đến thiên điện, vừa tới gần thiên điện liền ngửi được mùi hương truyền ra từ bên trong, lúc này cười ha ha kêu lên: "Ngọc Lâu đạo trưởng, ngươi làm cái gì ngon thế?"
Xuyên qua mái vòm tiến vào trong một cái sân, Bạch Cẩm ngửi thấy mùi thơm đi vào đại điện.
Bên trong đại điện, Ngọc Lâu lão đạo đang ngồi xổm trước một cái lò sưởi, trong lò lửa nấu một nồi canh ngon, bên trong sơn trân lăn lộn.
Ngọc Lâu lão đạo cười nói: "Lão đạo ta vừa nấu cơm ngươi liền đến, ta đều hoài nghi ngươi có phải đang giám thị lão đạo hay không."
"Đạo hữu, cái này gọi là duyên phận, mỹ thực chi duyên."
Bạch Cẩm đi tới trước mặt Ngọc Lâu lão đạo ngồi xuống, hít hít mũi, tán thưởng nói: "Thơm quá!"
"Chỉ là một ít sơn hào dã thú mà thôi, không thể so sánh với bữa cơm hải sản mà giáo chủ ăn cùng Ma Tổ."
"Ha ha! Kỳ thật ta thích ăn nhất chính là sơn trân, tuyệt không thích ăn hải sản, xương cá khó gặm, thịt cá khó ăn."
“Cái kia gọi là xương cá!”
"Như nhau cả thôi, như nhau cả thôi."
Bạch Cẩm cười hắc hắc, trông mong nhìn cái nồi lớn.
Ngọc Lâu lão đạo tò mò hỏi: "Ma Tổ nói cái gì với ngươi?"
"Ma Tổ nói ma kiếp sắp đến, môn hộ Ma Giới sắp mở rộng, còn muốn ta suất lĩnh đại quân Ma Giới chinh phục tam giới."
Ngọc Lâu lão đạo dùng thìa gỗ khuấy động canh sơn trân trong nồi, bình tĩnh nói: "Ngươi đồng ý rồi?"
Bạch Cẩm theo bản năng lắc đầu, lập tức nghiêm túc nói: "Ta làm sao có thể làm loại chuyện đó? Ta là đồ tôn của Đạo Tổ, hài tử tam giới, đừng thấy ta ở Ma Giới lăn lộn thuận buồm xuôi gió, thế nhưng tam giới mới là nhà vĩnh viễn của ta.”
Trong mắt Ngọc Lâu lão đạo toát ra một tia ý cười, cười nói: "Cãi Ma Tổ pháp chỉ, ngươi không sợ nghĩa phụ ngươi trừng phạt sao?"
Bạch Cẩm đắc ý nói: "Sợ cái gì? Chờ môn hộ Ma Giới mở rộng, chúng ta có thể đi tam giới, đến lúc đó ta liền đi tìm sư phụ ta, phía trên sư phụ còn có sư gia, ta sợ hắn cái gì?
Ma Tổ chỉ là nghĩa phụ, bối phận chỉ đến mức cha, mà Đạo Tổ chính là sư gia, bối phận là gia gia, cao hơn hẳn một bậc.
Đều nói cháu thân với ông nội hơn cha, quan hệ của ta cùng sư gia mới là thân nhất.”
"Ha ha!" Ngọc Lâu lão đạo cười to hai tiếng: "Vòng tròn bối phận của ngươi rất thú vị, bất quá cũng không có tật xấu gì, ta thích."
"Canh đã nấu xong chưa?"
"Nấu thêm lát nữa! Nấu canh này tựa như nấu đại bàng, chỉ có nấu đến tận xương tủy, nấu ra tinh túy, mới có thể thơm ngon hơn."
Bạch Cẩm gật gật đầu, tò mò hỏi: "Đạo hữu, sau khi trở lại tam giới, ngươi dự định làm gì?"
"Đại khái sẽ tìm một chỗ tiếp tục ẩn cư đi! Có lẽ sẽ tiếp tục lưu lạc, ở tam giới nhìn ngắm chung quanh.”
"Có hứng thú đi Thiên Đình cùng ta không? Sau này ta che chở ngươi, bảo vệ ngươi an ổn vô ưu." Bạch Cẩm lập tức phát ra lời mời, chỉ cần trói buộc Đạo Tổ bên người, trong tam giới ta còn sợ ai?
Ngọc Lâu lão đạo nấu canh, không thèm để ý nói: "Thôi! Ngươi vẫn nên suy nghĩ kỹ chuyện của mình trước đi!"
"Ta? Ta còn có thể có chuyện gì?"
"Cửa ải này của ngươi cũng không dễ chịu, chớ nên đắc tội Ma Tổ thì hơn. Làm bộ tiến công tam giới vẫn phải thực hiện, bằng không cho dù có Thông Thiên giáo chủ che chở, ngươi cũng không tránh khỏi phải chịu chút khổ sở."
Bạch Cẩm như có điều suy nghĩ gật gật đầu, nỉ non nói: "Có chút đạo lý, hay là đánh tan Phật Giáo?"
Ngọc Lâu lão đạo vội vàng nói: "Đây là lời chính ngươi nói, chẳng có nửa điểm quan hệ gì với ta, về sau Phật Giáo tuyệt đối không được tìm đến trên người ta."
"Ta hiểu, tuyệt đối sẽ không cung cấp tên ngươi ra ngoài, nhìn bộ dạng nhát gan của ngươi kìa." Bạch Cẩm tức giận trợn mắt.
Ngọc Lâu lão đạo lộ ra nụ cười hài lòng nói: "Ta và ngươi cũng không giống nhau, phía sau ta không có sư gia gì cả."
"Sư gia ta là Đạo Tổ."
"Biết, biết rồi, lỗ tai cũng sắp nghe ra kiệu rồi."
Trên mặt Bạch Cẩm mang theo nụ cười đắc ý, ánh mắt vừa chuyển, chính trực nói: "Đạo hữu, hiện tại ta có một việc cần ngươi hỗ trợ tham mưu một chút."
"Có chuyện gì vậy? Ngươi cứ nói đi.”
"Lần này Ma Tổ tìm ta, nói cho ta một tòa đại cơ duyên, Bảo là Ma tộc thống nhất tam giới chính là ngày khí vận Ma Giới đạt đỉnh cao nhất, ta chính là giáo chủ Ma Giáo, có thể mượn khí vận này thẳng tiến vào hàng ngũ chí cường."
Ngọc Lâu lão đạo tức giận nói: "Loại chuyện chí cường này hỏi ta làm cái gì? Ta chỉ là một kim tiên mà thôi, có tư cách gì thảo luận chuyện Chuẩn Thánh, chí cường gì đó chứ? Có phải ngươi quá để ý đến ta rồi không?"
"Trong toàn bộ Ma Giới, cũng chỉ có hai người ta và ngươi là ở tam giới, ta không hỏi ngươi thì hỏi ai? Tuy rằng ngươi không hiểu Chuẩn Thánh chi đạo, nhưng ngươi có đại trí tuệ!
Vỏ não của ngươi tỏa sáng với sự khôn ngoan, chắc chắn có thể cho ta câu trả lời đúng giác ngộ.”
Ngọc Lâu lão đạo theo bản năng sờ sờ cái đầu có chút hói của mình, sau đó như không có việc gì buông tay xuống, ho khan một tiếng nói: "Vậy ta liền tùy tiện nói một chút thôi nhé?"
Bạch Cẩm liên tục gật đầu, dựng thẳng lỗ tai cung kính nói: "Bần đạo rửa tai lắng nghe!"
Ngọc Lâu lão đạo ho khan một tiếng nói: "Căn cứ vào kinh nghiệm của bần đạo... Ta đoán, Ma Tổ làm như vậy khẳng định là có nguyên nhân đặc biệt, có mưu đồ riêng.”
"Ta giơ hai tay hai chân, tán thành suy đoán của đạo hữu.
Liếc mắt một cái đã nhìn ra Ma Tổ có mưu đồ bất chính, đạo hữu thật sự là thông minh tuyệt đỉnh!"