Bạch Cẩm ưỡn ngực hùng hồn: "Sư bá, vứt bỏ một ta để đổi lấy tam giới chúng sinh không lo không buồn, đệ tử cho cảm thấy chết cũng không hối tiếc.”
"Chớ nên đặt chuyện sinh tử bên bờ môi, không chỉ dừng lại ở đó.
Bạch Cẩm, sau khi lượng kiếp qua đi, nếu không có phương pháp thoát thân, sư bá cũng sẽ bảo vệ ngươi chu toàn.”
Bạch Cẩm khom lưng lễ, cảm kích nói: "Đa tạ đại sư bá.”
Thái Thượng Thánh Nhân tiếp tục hỏi: "Bạch Cẩm, ngươi có tính toán gì tiếp theo?"
Bạch Cẩm đương nhiên không cần giấu giếm gì với đại sư bá, hắn trực tiếp nói: "Đệ tử dự định tìm một cái đệm lưng chết thay mình, biến Khuê Cương thành một ma vương ham hưởng lạc, sau đó đổ hết nguyên nhân khiến tam giới không thể thống nhất đổ lên người Khuê Cương. Kính xin sư bá cho ý kiến, xem ta làm vậy đã ổn chưa.”
Thái Thượng Thánh Nhân suy tư một chút liền bật cười: "Bạch Cẩm, chuyện này chớ hỏi ta, đi tìm Hạo Thiên đi! Chuyện gài bẫy Khuê Cương chắc hắn giỏi lắm.”
"Đa tạ đại sư bá đã dạy dỗ, ta sẽ đi tìm Hạo Thiên sư thúc ngay.
Đại sư bá, ngài tìm ta còn có chuyện gì không?"
"Không có đại sự gì, chỉ là muốn dặn ngươi gần đây chớ đi Vũ Dư Thiên và Thanh Vi Thiên.”
Bạch Cẩm khó hiểu: "Vì sao?"
Thái Thượng Thánh Nhân bất đắc dĩ: "Nghe nói ngươi bái La Hầu làm nghĩa phụ, sư phụ ngươi lại phát điên, nhị sư bá ngươi cũng rất tức giận, đường đường là hai Thánh Nhân lại làm loạn cả Hỗn Độn, đánh nhau mấy lần rồi, cứ như trẻ con.”
Bạch Cẩm không hiểu nói: "Sư phụ ta tức giận, sư bá cũng không vui, nhưng vì sao hai người ấy lại đánh nhau?"
Thái Thượng Lão Quân bất đắc dĩ nói: "Bởi vì lý do tức giận không giống nhau?"
“Chỗ nào không giống nhau?”
"Sư phụ ngươi giận vì ngươi nhận Ma Tổ làm nghĩa phụ, xâm phạm quyền uy của của kẻ làm sư phụ là hắn.
Sư bá ngươi lại giận vì ngươi nhận Ma Tổ làm nghĩa phụ mà không nhận hắn, cảm giác bị khinh thị.
Ma Tổ không lộ diện, không hiểu sao bọn hắn lại bọn đánh nhau rồi, dù sao ngươi đừng đến đó, để ta khuyên nhủ bọn họ đã.”
“Ui!” Bạch Cẩm rụt cổ, vội vàng nói: "Đa tạ đại sư bá.
Đại sư bá, ngài phải nói nhiều lời hay từ tốt cho ta đấy, ngài biết ta cũng chỉ do bất đắc dĩ thôi mà! Khi đó ta vẫn còn ở Ma Giới, thật sự là thân bất do kỷ, nếu không nhận hắn làm nghĩa phụ thì ta cũng không ra được.”
Thái Thượng Thánh Nhân mỉm cười: "Yên tâm đi! Có ta ở đây rồi! Ngươi cứ tập trung vào công việc của mình, phần còn lại của bạn không cần phải quan tâm nhiều.”
Video đã dừng.
Trong Đại Xích Thiên, Thái Thượng Thánh Nhân ngồi ở mũi thuyền nhẹ nhàng nâng cần câu, bỗng dây câu căng ra, gậy trúc cũng bị kéo đến hơi cong.
Thái Thượng Thánh Nhân cười lớn: "Buổi tối có món cá luộc rồi, mà đầu cá sốt cay cũng rất ngon.”
Con cá lớn trong nước vội vàng giãy giụa, cố gắng bơi xa.
"Lão gia, lão gia, không hay rồi.” Có tiếng thét nghe sốt ruột lắm.
Thái Thượng Thánh Nhân ngẩng đầu nhìn lại, một tiểu đạo đồng đang cưỡi mây bay tới, vừa chạy vừa sốt ruột kêu lên: "Không hay, không hay rồi."
Thái Thượng Thánh Nhân mỉm cười: "Có chuyện gì?"
"Lão gia, hỏng bét rồi, Bạch Hạc nói cho ta biết Nhị lão gia và Tam lão gia sắp đánh tới đây rồi.”
Thái Thượng Thánh Nhân run tay làm lỏng dây câu, con cá dưới đáy nước nhân cơ hội đó giãy khỏi lưỡi câu chạy mất.
Thái Thượng Thánh Nhân cảm giác được một luồng khí cuồng bạo từ trong Hỗn Độn áp sát Đại Xích Thiên với một tốc độ chóng mặt, hắn thở dài nói: "Thôi rồi! Muốn ăn bữa cơm cũng không ăn được.”
...
Trong tam giới, sau khi tắt video, Bạch Cẩm cũng cảm thấy có chút bất an, hắn mở danh sách liên hệ ra rồi tìm được một cái avatar đang tối rồi gửi một tin nhắn: "Đạo hữu, sư phụ với Nhị sư bá muốn đánh ta thì làm sao bây giờ? Ta đợi tin người, rất vội.”
“Ting!” Có tiếng tin nhắn đến.
Ngọc Lâu lão đạo hỏi: "Đánh vì chuyện gì?"
Hai mắt Bạch Cẩm sáng ngời, sư gia trả lời ta, lão già này lại tắt trạng thái truy cập à, nhưng vẫn vộ vàng trả lời tin nhắn ngay: "Nghe nói là bởi vì ta nhận Ma Tổ làm nghĩa phụ.”
"Ơ kìa, đó là điều nên làm.”
"( ̄ェ ̄;) Đạo hữu, ngươi cũng biết khi đó ta rơi vào tình thế bắt buộc mà, mau nghĩ cách giải quyết giúp ta đi!”
"Cách của ta chính là kệ bọn hắn đánh, ngươi thì chịu trận thôi, còn có thể đánh chết ngươi sao? Nhịn một chút là qua.”
Bạch Cẩm tiếp tục gửi một tin nhắn: "Nếu ta nói là sư gia ta bảo ta nhận nghĩa phụ, có thể lừa gạt sư phụ ta sao?
(〃”▽”〃)"
“Ngươi không sợ bị sư gia ngươi đánh?
"Ta nói ngươi nghe! Sư gia thương ta lắm, từ nhỏ đến lớn còn chưa từng đánh ta, ngay cả mắng cũng không mắng.”
"Có gan thì thử đi!
Nhưng nếu ngươi có thể giảm tổn thất của Ma kiếp xuống mức tối thiểu thì chắc vẫn có thể cầu xin với sư gia của ngươi, phỏng chừng sư gia ngươi cũng không bắt bẻ đâu.”
"Khà khà, yên tâm đi! Tất cả đều nằm trong tầm tay ta rồi.”
Tắt Tam Giới Thương Thành, Bạch Cẩm nở một nụ cười tự tin, hắn lẩm bẩm: "Hết thảy đều nằm trong tay ta, buông hay xiết câu ta vẫn nắm chắc.”
Bạch Cẩm xua tan che chắn trên Loan Giá: "Các ngươi ở chỗ này chờ, bổn tọa đi rồi trở về ngay.”
“Vâng!” Tất cả trưởng lão Ma Giáo cung kính đáp lời, cả đám cúi đầu không dám hỏi nhiều.
Bạch Cẩm cũng biến mất khỏi loan giá.
Một lúc lâu sau, Bạch Cẩm đột nhiên xuất hiện trong Loan Giá, hắn mở miệng nói: "Đi Thiên Đình!"
“Vâng!” Huyễn Đào Ma Tôn cung kính khom lưng trả lời, hắn đứng dậy gấp quạt lại rồi quát khẽ: "Bãi giá đi Thiên Đình!"
Tất cả Ma Tôn đồng thanh: "Vâng!"
Thực lực mạnh yếu tạm thời không nói nhưng khoa trương thì đủ mười phần mười, tiếng khèn tiếng sáo liên tiếp vang lên, đám người hô khẩu hiệu đến nỗi chấn động thiên địa. May giờ Bạch Cẩm cũng đã quen với kiểu phô trương này, còn cảm thấy không tệ lắm.
Thạch Cơ ngồi trong Loan Giá bật cười: "Sư huynh, giờ huynh có thể diện hơn xưa nhiều.”
Bạch Cẩm đỏ mặt, bất đắc dĩ nói: "Ta không cho bọn hắn làm nhưng bọn hắn cứ nhất định phải làm, đây là thói quen của Ma tộc, sau này ngươi sẽ biết.”