Thông Thiên vung tay lên, các loại tiên tài dị bảo tầng tầng lớp lớp lơ lửng giữa không trung như sao trời dày đặc. Canh Kim Chi Tinh, Hằng Hà Kim Sa, Quỳ Thủy Nguyên Tinh, Kiếm Mộc Thụ Tâm, Vân Tinh Thạch, Phách Thạch, Tử Kim Thạch, Thái Ất Kim Tinh, Tức Nhưỡng Thần Thổ, Lam Tinh Thần Sa, Thiên Hà Chi Tinh, Bán Dạ Đàm Hoa, Hàn Băng Tiên Quả...
Bạch Cẩm bỗng trợn tròn mắt, nhiều ghê ta, có rất nhiều đồ tốt! Nào là Tiên Thiên Linh Tài, nào là Đại La chi bảo, nào là linh căn thần thụ... có đủ mọi thứ.
Đa Bảo truyền âm nói: "Sư đệ, sư phụ sắp luyện chế đạo cung, ngươi chuẩn bị xong vật liệu luyện chế đạo cung chưa?"
Vật liệu luyện chế đạo cung? Ta chẳng có gì hết! Bạch Cẩm chớp mắt, vội vàng gọi: "Sư phụ, xin chờ một lát..."
Thông Thiên nghiêng đầu nhìn hắn, hỏi với vẻ nghi hoặc: "Bạch Cẩm, ngươi có chuyện gì sao?"
Bạch Cẩm cuống cuồng chạy đến, nở nụ cười lấy lòng: "Sư phụ có việc thì đệ tử góp công sức, việc kiến tạo đạo cung đơn giản này cứ giao cho đệ tử là được, đâu cần sư phụ người phải đích thân làm! Thế chẳng phải là khiến chúng ta hổ thẹn sao?"
Thông Thiên mỉm cười bảo: "Vi sư luyện chế sẽ nhanh hơn!" Nói xong hắn định ra tay.
Bạch Cẩm bước nhanh đến trước mặt Thông Thiên rồi quỳ 'bịch' xuống đất, lời nói dạt dào tình cảm: "Sư phụ, kể từ khi chúng ta bái sư tới nay, người truyền thụ đạo pháp cho chúng ta, chỉ dẫn đại đạo cho chúng ta, bảo vệ sự an nguy của chúng ta. Tất cả các đệ tử chúng ta đều mang lòng biết ơn người nhưng người là Thánh Nhân, là tồn tại chí tôn chí quý ở hồng hoang gần như toàn năng, đám đệ tử chúng ta có lòng báo ân nhưng không có cách nào báo đáp."
Bộp! Hắn lại dập đầu, xúc động nói: "Lần này lập đạo tràng mới, mong sư phụ giao việc kiến tạo đạo cung cho đám đệ tử chúng ta. Tuy năng lực của chúng ta có hạn, chắc chắn là đạo cung dựng xong cũng không hoàn mỹ nhưng đó là tấm lòng biết ơn của chúng ta, mong sư phụ cho chúng ta cơ hội này!"
Bạch Cẩm xoay người nhìn mấy trăm đệ tử ngoại môn và nói: "Các ngươi nói xem ta nói có đúng không?"
Đông đảo đệ tử ngoại môn vội vàng quỳ xuống, đồng thanh đáp: "Mong sư phụ cho chúng ta một cơ hội báo ân!" Tiếng hô chấn động Kim Ngao Đảo.
Ở đằng xa, Kim Linh thánh mẫu hỏi nhỏ: "Đại sư huynh, Bạch Cẩm có ý gì?"
Đa Bảo hừ lạnh: "Nịnh nọt mà thôi."
Thông Thiên nhìn mọi người, trong lòng trào dâng một dòng khí nóng vì cảm động. Hắn vui vẻ cười ha ha: "Cũng được! Các ngươi đã có lòng thì vi sư giao đạo cung cho các ngươi luyện chế!" Hắn chỉ tay vào Bạch Cẩm, tức thì trong đầu Bạch Cẩm xuất hiện hình chiếu một tòa cung điện nguy nga.
Bạch Cẩm mừng rỡ hô: "Cảm ơn sư phụ đã cho chúng ta một cơ hội báo ân, chúng ta nhất định sẽ dốc hết sức luyện chế đạo cung tốt nhất cho sư phụ."
"Ha ha... nào có cái gì tốt nhất? Cứ tận lực làm là được." Thân ảnh của Thông Thiên mờ dần rồi biến mất.
Lúc này Bạch Cẩm mới đứng dậy, ngẩng đầu nhìn vô số thiên tài địa bảo với tâm trạng kích động. Mình không có chí hướng lớn lao gì, chắc là lấy ít vật liệu còn thừa cũng không sao đâu nhỉ?
Bạch Cẩm phất tay thu hồi tất cả bảo vật, sau đó nhìn đám đệ tử ngoại môn đông như kiến, bày ra dáng vẻ vừa nghiêm túc vừa chân thành: "Luyện chế đạo cung cho sư phụ là việc quan trọng, nhất định phải dốc hết sức mình, không được cẩu thả."
"Vâng!" Tất cả đệ tử ngoại môn đều kích động hô to. Luyện chế đạo cung cho sư phụ đó! Chỉ nghĩ thôi đã nhiệt huyết sôi trào.
Mấy trăm đệ tử ngoại môn bay về phía tiên phong nguy nga theo Bạch Cẩm.
Kim Linh thánh mẫu ở đằng xa nhỏ giọng nói: "Sư tỷ, chúng ta có cần đi hỗ trợ không?"
Vô Đương thánh mẫu nở nụ cười: "Đi chứ! Kiến tạo đạo cung cho sư phụ là chuyện lớn, sao chúng ta có thể bàng quan?"
Vô Đương thánh mẫu và Kim Linh thánh mẫu lướt mây bay về phía tiên sơn, Đa Bảo cũng lặng lẽ đi theo. Xét về nịnh nọt thì quả thực mình kém hơn Bạch Cẩm rất nhiều.
Chúng đệ tử Tiệt Giáo xuyên qua biển mây băng băng, đáp xuống đỉnh tiên sơn.
Thạch Cơ lại gần Bạch Cẩm và hỏi: "Sư huynh, bây giờ chúng ta phải làm thế nào?"
Bạch Cẩm nhìn xung quanh, bỗng dưng không biết phải làm sao. Hình như mình không am hiểu kỹ thuật kiến tạo đạo cung cho lắm! Lúc nãy hắn chỉ muốn ăn chặn vật liệu chứ hoàn toàn không cân nhắc đến vấn đề thực tế này.
Trong biển mây, bốn thân ảnh phá không đi tới. Bốn người đó là Đa Bảo đạo quân, Vô Đương thánh mẫu, Kim Linh thánh mẫu và Quy Linh thánh mẫu.
Hai mắt Bạch Cẩm lập tức sáng ngời, hắn lập tức reo lên đầy vui mừng: "Sư tỷ..."
Bốn người nhóm Vô Đương thánh mẫu và Đa Bảo bay xuống.
Vô Đương thánh mẫu thong thả đi tới, mỉm cười hỏi: "Sư đệ, có cần chúng ta giúp gì không?"
"Có chứ!"
"Sư đệ cứ nói thẳng là được!"
"À thì... ta không biết kiến tạo cung điện." Bạch Cẩm nhìn Vô Đương thánh mẫu với vẻ mặt ngây ngô.
Vô Đương thánh mẫu dừng bước, không biết phải nói gì: "Ngươi không biết xây cung điện thật sao?"
Bạch Cẩm thành thật gật đầu.
Các đệ tử ngoại môn còn lại lập tức quay đầu nhìn hắn, ai nấy đều trố mắt vì kinh ngạc, thoắt cái lòng nhiệt tình đã nguội lạnh phân nửa. Rốt cuộc sư huynh nghĩ gì thế? Không biết kiến tạo đạo cung mà dám chủ động yêu cầu kiến tạo đạo cung giúp sư phụ, hắn không sợ xây ra thứ vớ vẩn sẽ bị sư phụ trách tội sao?