Trong mắt Kim Thiền Tử lóe lên vẻ hung ác. Hắn bước ra một bước, nháy mắt đã xuất hiện trước mặt A Y Nạp Phạt, ra tay nhanh như chớp, túm cổ A Y Nạp Phạt. Giọng nói lạnh lùng tràn đầy sát khí: "A Y Nạp Phạt, bớt dùng thiền ngữ cho ta. Dẫn ta đi gặp Phật Tổ, không thì ta sẽ giết ngươi."
Nụ cười trên gương mặt A Y Nạp Phạt lập tức cứng đờ, ta dùng thiền ngữ gì chứ? Ta nói thật mà, thật sự là Phật Tổ đang du sơn ngoạn thủy.
"A Di Đà Phật!"
Vẻ mặt 'Kim Thiền Tử' bỗng trở nên dịu dàng. Hắn buông tay, khẽ nở nụ cười: "Ngộ Không từng nói 'con thiên nga đâu tắm mỗi ngày vậy mà nó vẫn trắng, con quạ đâu nhuộm mỗi ngày mà nó vẫn đen'.
Kim Thiền Tử, ngươi có bản tính tàn bạo, cho dù giả bộ giống đến mấy cũng không phải là đệ tử Phật môn."
Sắc mặt Kim Thiền Tử lập tức trở nên dữ tợn, hắn giận dữ quát: "Ngươi câm miệng cho ta! Ta là đệ tử của Phật Tổ, ta không phải đệ tử Phật môn thì ai là đệ tử Phật môn?"
"Tiểu tăng nè!"
"Khi gặp Phật Tổ chính là lúc ngươi hoàn toàn vẫn lạc."
Đường Tam Tạng khẽ mỉm cười nói: "Thật ra ta cũng muốn hỏi Phật Tổ, trong lòng hắn ngươi là Chiên Đàn Công Đức Phật hay ta là Chiên Đàn Công Đức Phật."
Sắc mặt A Y Nạp Phạt dần trở nên kỳ lạ. Hắn lùi về sau mấy bước, cười ha hả nói: "Đường Tam Tạng, không ngờ ngươi có thể tránh thoát. Một cơ thể hai nguyên thần. Thú vị, thú vị, thật sự rất thú vị!"
"Dẫn ta đi gặp Phật Tổ." Kim Thiền Tử hung ác quát.
Sắc mặt A Y Nạp Phạt hơi thay đổi, hắn khẽ nở nụ cười: "Phật Tổ đồng ý gặp ngươi rồi. Ngươi đi theo ta." Dưới chân mọc một đám kim vân bay lên.
Kim Thiền Tử bước ra một bước, nháy mắt đã xuất hiện trên kim vân.
A Y Nạp Phạt đi qua cánh cửa tiên phàm, vào trong Linh Sơn ở Thiên Giới. Chỉ có điều, giờ đây trong Linh Sơn tĩnh lặng như tờ, ngay cả một hòa thượng cũng chẳng thấy chứ đừng nói chi đến Phật Đà.
Kim Thiền Tử thắc mắc: "A Y Nạp Phạt, vì sao Linh Sơn lại vắng vẻ thế?"
A Y Nạp Phạt cười khẽ: "Phật Đà có điều không biết, cách đây không lâu, cánh cửa Ma Giới đã mở ra."
Phật Giáo và Thiên Đình hợp lực dựng tấm chắn, ngăn cách Phật Giáo ở bên ngoài tam giới. Toàn bộ Phật Đà Bồ Tát trên Linh Sơn đều xông lên chiến trường."
Kim Thiền Tử khẽ gật đầu. Trước đây Phật Tổ từng nói với mình là Phật Ma kiếp chia thành Phật kiếp và Ma kiếp. Phật kiếp đã qua, hiện tại hẳn là Ma kiếp đến. Thảo nào mình có thể thoát khỏi trói buộc. Thì ra mình thời khắc mình làm nhân vật chính lại đến. Kim Thiền Tử bất giác ngẩng đầu ưỡn ngực, mình không thể vô dụng như tên Đường Tam Tạng kia, lượng kiếp lần này mình phải đại sát tứ phương, danh chấn tam giới.
Hai người lại bay qua mấy đỉnh núi, Kim Thiền Tử lại thắc mắc lần nữa: "Tín đồ ngâm xướng đâu?"
A Y Nạp Phạt khẽ mỉm cười trả lời: "Tín đồ lên chiến trường để cổ động cho Phật Đà Bồ Tát của Phật Giáo và ca ngợi bọn hắn."
Kim Thiền Tử khẽ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Chiến đấu có thể thua, nhưng không thể mất thể diện.
Hai người lại bay qua mấy đỉnh núi, Kim Thiền Tử không kìm được lại hỏi lần nữa: "Sao lại không thấy phật quang trên Linh Sơn?"
"Phật quang cũng bị các Phật Đà chuyển đi rồi. Không có phật quang chiếu rọi, các Phật Đà Bồ Tát không nghỉ ngơi tốt."
"Thì ra là thế!"
Tường vân từ thiên không bay xuống, đáp trước Đại Lôi Âm Tự rồi hóa thành từng sợi sương mù tan biến.
"Mời đi theo ta." A Y Nạp Phạt dẫn Đường Tam Tạng đi vào trong.
Trong Đại Lôi Âm Tự cũng không có một bóng người, tĩnh lặng như tờ.
Hai người đi dọc theo đại đạo đến hàng đầu tiên.
A Y Nạp Phạt chắp hai tay trước ngực thi lễ, cung kính báo cáo: "Tuân lệnh Phật Tổ, đã đưa Kim Thiền Tử đến!"
Kim Thiền Tử lập tức quỳ lên tấm bồ đoàn ở bên dưới, cung kính bái lạy: "Đệ tử cầu kiến Phật Tổ!"
Một đài sen hiện ra trên chủ vị. Đài sen xoay tròn, thân ảnh Vô Thiên Phật Tổ xuất hiện, ngồi xếp bằng trên đài sen, hứng thú nhìn bên dưới. Giọng nói lớn vang vọng: "Kim Thiền Tử!"
Kim Thiền Tử ngẩng đầu lên, bỗng trợn to mắt, kinh ngạc nói: "Ngươi là ai? Sao lại dám chiếm chỗ của Phật Tổ?" Hắn lập tức trở mình bật dậy, cõi lòng hỗn loạn.
A Y Nạp Phạt đứng ở bên cạnh, tươi cười giới thiệu: "Vị này là Vô Thiên Phật Tổ, chủ nhân hiện tại của Linh Sơn."
Kim Thiền Tử lập tức hóa thành một đạo độn quang bay vèo ra ngoài, đến công kích cũng chẳng thèm thử.
Ánh mắt Vô Thiên chợt đóng băng. Trong hư không nổi một trận hắc phong, vòi rồng hắc phong lập tức cuốn kim quang trở lại, rơi xuống đất hóa thành Đường Tam Tạng lăn mấy vòng.
"A Y Nạp Phạt, ngươi lui trước đi!"
"Vâng!" A Y Nạp Phạt chắp hai tay trước ngực, khom người cung kính thi lễ, sau đó xoay người rời đi.
Kim Thiền Tử lập tức trở mình bật dậy, hai tay bỗng chắp lại trước ngực, sau gáy hiện ra hư ảnh Kim Thiền lấp lánh kim quang. Kim Thiền to lớn đứng thẳng, chạm tới mái vòm Đại La chi uy lan tràn.
"Càn rỡ!" Vô Thiên quát chói tai.
Rầm! Hư ảnh Kim Thiền tan vỡ.
"Phụt!" Kim Thiền Tử phun ra một ngụm máu tươi, lảo đảo lùi về sau vài bước, suýt thì ngã nhào ra đất, trong mắt đong đầy tuyệt vọng. Đối phương mạnh khó tưởng, còn mạnh hơn Phật Tổ. Hắn lập tức trốn vào sâu trong thức hải.
Đường Tam Tạng ổn định thân hình, lau máu tươi bên mép, sau đó chắp hai tay trước ngực, khẽ mỉm cười nói: "Tiểu tăng bái kiến đại tăng."
Giọng nói lớn của Vô Thiên Phật Tổ vang lên: "Nghe nói ngươi muốn tìm ta!"
"Thật ra ta muốn tìm Như Lai Phật Tổ, nhưng nếu như đại tăng có thể cho ta đáp án thì cũng thế."
"Ngươi muốn hỏi gì?"
Đường Tam Tạng nghiêm túc nói: "Ta muốn biết trong lòng Phật Tổ, ai là Chiên Đàn Công Đức Phật. Là phàm nhân Đường Tam Tạng trăm cay nghìn đắng lấy chân kinh, hay là Kim Thiền Tử - đệ tử của Phật Tổ."
"Sau khi phong phật, ai là chủ đạo thì kẻ đó là người Phật Giáo cần."