Hồng Hoang Quan Hệ Hộ (Bản Dịch Full)

Chương 1333 - Chương 1333: Trước Mặt Lão Tôn Ngươi Còn Dám Quát Tháo

Chương 1333: Trước mặt Lão Tôn ngươi còn dám quát tháo

“A~ Khương Tử Nha, ngươi cũng dám tự mình chạy đến trước mặt ta, muốn chết sao?’’ Tôn Ngộ Không nhảy dựng, nhảy tới trước mặt Khương Tử Nha, sắc mặt Không tốt, Tây Du năm đó chính là lão già này cho hắn không ít phiền toái.

Khương Tử Nha vung phất trần, khoát lên trên cánh tay, mỉm cười nói: “Đại Thánh chớ vội, bần đạo tới là để cứu Đường Tam Tạng.’’

Mắt quốc chủ Nữ Nhi quốc sáng lên, vội vàng kêu lên: “Đạo trưởng, ngươi thật sự có thể cứu ngự đệ? Cầu đại tiên ra tay.’’

Trần Đại Nha cũng hưng phấn kêu lên: “Tiền bối đại tiên, ngài thật sự có thể cứu phụ hậu ta sao?’’

Khương Tử Nha vuốt vuốt chòm râu mỉm cười gật đầu, nói: “Chỉ là một cái nguyên thần đại la mà thôi, muốn làm nó biến mất đối với bần đạo mà nói cùng lắm chỉ là cái nhấc tay, bóp chết một con kiến mà thôi.’’

Kim Thiền Tử cười lạnh một tiếng nhìn Khương Tử Nha.

Khương Tử Nha tránh từng bước sang bên cạnh, nhiễu quá chặn đường Tôn Ngộ Không sau đó đi đến trước mặt Kim Thiền Tử, cúi đầu nhìn Kim Thiền Tử, cười tủm tỉm nói: “Kim Thiền Tử, ngươi đánh bần đạo rất đau nha!’’

Kim Thiền Tử cười nhạo một tiếng, khinh thường nhìn Khương Tử Nha, nói: “Chỉ bằng ngươi cũng muốn giết ta? Trở về tu luyện thêm mấy lượng kiếp đi!

Không đúng, liền lấy cái tư chất kia của ngươi, cho dù có tu luyện vô lượng kiếp cũng không đụng đến được một sợi tóc của ta.’’

Sắc mặt Khương Tử Nha tối sầm, nắm chặt nắm tay run run, không vui nói: “Cười, ngươi cứ tiếp tục cười đi.’’

Trư Bát Giới cũng không thân thiện nói; “Kim Thiền Tử, ta cảm thấy ngươi kỳ thị chủng tộc, heo thì sao? Ăn gạo của nhà ngươi hay ăn xương cốt của nhà ngươi?! Phì ngón tay chỉ Kim Thiền Tử nói: “Khương chưởng môn, lập tức giết hắn, cẩn thận đừng để Đường Tam Tạng bị thương.’’

Khương Tử Nha tràn đầy tự tin nói: “Nguyên soái yên tâm, biện pháp này của ta tuyệt đối không có sơ suất.’’

Tôn Ngộ Không thúc dục kêu lên: “Nói mau, nói mau, Lão Tôn chờ không kịp nữa.’’

Kim Thiền Tử nhạo báng một tiếng, hồn nhiên không thèm để ý, hiện tại hắn nhất thể với Đường Tam Tạng, hắn bị thương chính là Đường Tam Tạng bị thương, ai có năng lực này?

Khương Tử Nha quay đầu nhìn quốc chủ Nữ Nhi quốc hỏi: “Xin hỏi quốc chủ, trong Nữ Nhi quốc có ngân hàng nhân gian không?’’

Quốc chủ Nữ Nhi quốc lập tức gật đầu nói: “Tất nhiên là có.’’

Khó hiểu nói: “Thượng tiên, hỏi cái này là có chuyện gì?’’

Khương Tử Nha cười ha hả nói: “Cái này đơn giản, chỉ cần đem Kim Thiền Tử đến ngân hàng nhân gian tam giới, sau đó để Đường Tam Tạng bán hết tất cả vật của mình cũng chính là nguyên thần của Kim Thiền Tử, ngân hàng nhân gian tam giới tự nhiên sẽ có năng lực lấy ra nguyên thần của Kim Thiền Tử làm thương phẩm.’’

Biểu tình Kim Thiền Tử cứng đờ, tức giận thao thao kêu lên: “Thương phẩm? Các ngươi đem bổn tọa trở thành thương phẩm?’’

Giây tiếp theo, biểu tình thịnh nộ lập tức biến thành vui sướng, Đường Tam Tạng vui vẻ nói: “Ngân hàng thiên địa nhân gian thần thông quảng đại, tất nhiên là có cách, đa tạ đạo trưởng chỉ điểm.’’

Ngay sau đó lại biến thành Kim Thiền Tử, phẫn nộ kêu lên: “Khương Tử Nha~’’

Khương Tử Nha vuốt chòm râu, cười tủm tỉm nhìn Kim Thiền Tử nói: “Kim Thiền Tử, thái độ làm người của bần đạo quang minh chính đại, từ trước đến nay đều là có thù báo thù, có oán báo oán.’’

Tôn Ngộ Không cười ha hả kêu lên: “Sợ, mau nhìn hắn sợ kìa!’’

Quốc chủ Nữ Nhi quốc cũng vui vẻ đến phát khóc kêu lên: “Vậy chúng ta đi ngân hàng.’’

“Không cần đi, ta đã đến đây.’’ Ngao Thốn Tâm mỉm cười từ bên ngoài đi vào.

Tôn Ngộ Không kinh ngạc kêu lên: “Tiểu tẩu tử.’’

Ngao Thốn Tâm mỉm cười gật đầu nói: “Ta chính là chủ tịch của ngân hàng Nữ Nhi quốc, có chuyện gì nói với ta là được.’’

Mắt Đường Tam Tạng sáng lên, xem phản ứng của Tôn Ngộ Không đây vẫn là người một nhà? Ổn! Hai tay lập tức tạo thành hình chữ thập, vui vẻ kêu lên: “Xin nhờ tiên tử.’’

Ngao Thốn Tâm hỏi: “Ngươi xác định bán tất cả đại la nguyên thần của mình?’’

“Phải…a~’’

Đường Tam Tạng đột nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng, kim cô trên đỉnh đầu không ngừng lóe ra.

Bộ mặt Đường Tam Tạng đột nhiên trở nên dữ tợn, kim cô trên đỉnh đầu biến mất.

Hốc mắt Kim Thiền Tử đỏ lên, hét lớn: “Bán, ta phải bán tất cả đồ vật của mình, nguyên thần của Đường Tam Tạng.

Quốc chủ Nữ Nhi quốc cả kinh, theo bản năng kêu lên: “Không được!’’

Kim Thiền Tử cười ha hả kêu lên: “Đường Tam Tạng có thể bán ta, tự nhiên ta cũng có thể bán Đường Tam Tạng, ta còn muốn cảm tạ Khương Tử Nha cho ta chủ ý này.’’

Tôn Ngộ Không nắm bàn tay, liền nổi giận đùng đùng đi đến trước mặt Kim Thiền Tử trong mắt lóe ra kim quang.

Trư Bát Giới kéo Tôn Ngộ Không một phen kêu lên; “Đại sư huynh bình tĩnh, hiện tại Kim Thiền Tử và sư phụ là nhất thể.’’

Kim Thiền Tử hoàn toàn không để ý Tôn Ngộ Không, nhìn thẳng Ngao Thốn Tâm, lớn tiếng kêu lên: “Ngân hàng thiên địa nhân gian được xưng là công bằng, ta muốn bán Đường Tam Tạng.’’

Ngao Thốn Tâm mỉm cười nói: “Tất nhiên là có thể.’’

Quốc chủ Nữ Nhi quốc cuống quít kêu lên: “Thốn Tâm!’’

Trần Đại Nha cũng nhịn không được kinh sợ kêu lên: “Ngao a di.’’

“Ha ha~ ngân hàng thiên địa nhân gian làm theo lẽ công bằng, ta rất vừa lòng.’’

Kim Thiền Tử dữ tợn kêu lên: “Đường Tam Tạng, ta muốn ngươi không thể sống sót, nhanh giải quyết cho ta.’’

Quốc chủ Nữ Nhân quốc cắn răng một cái, bay về phía Kim Thiền Tử đánh ra một chưởng, phật quang cũng ẩn hiện.

Kim Thiền Tử đột nhiên quay đầu, hét lớn kêu lên: “Cút~” Một tiếng gầm gợn sóng thổi quét.

“A~’’ Quốc chủ Nữ Nhi quốc kêu lên một tiếng sợ hãi, lập tức bay về phía sau rơi trên mặt đất lảo đảo lui về sau.

Tôn Ngộ Không lập tức tiến lên từng bước, tức giận kêu lên: “Kim Thiền Tử, ở trước mặt Lão Tôn ngươi còn dám quát tháo.’’

Trong mắt Kim Thiền Tử hiện lên sợ hãi, thật sự là lúc trước bị đánh cho sợ hãi, hừ một tiếng…

Bình Luận (0)
Comment