Chí chít ấn thần không ngừng hiện lên, hào quang ấn thần không ngừng lóe sáng, che đậy cả thân ảnh của Bạch Cẩm, người xem trực tiếp cũng càng ngày càng nhiều, tất cả người xem đều trợn tròn mắt nhìn, phần thưởng nhiều như vậy, có bao nhiêu tiền! Hiện tại làm chủ bá mỹ thực kiếm tiền phổ biến đến như vậy sao? Ta nghĩ có nên làm chủ bá mỹ thực hay không?!
Bạch Cẩm ôm quyền chắp tay, cười ha ha nói: “Đa tạ chư vị Lão Thiết tặng phần thưởng, kỳ thật không cần tặng phần thưởng, ta mở trực tiếp không phải vì kiếm tiền, ta cũng không có hứng thú gì với tiền.
Gần đây nhàm chán nên mới mở trực tiếp nấu cơm, muốn lên mạng kết giao bằng hữu mà thôi.’’
“Bằng hữu~’’
“Chủ bá ta làm bằng hữu với ngươi.’’
“Chủ bá, ta với ngươi là bạn tốt, lễ vật phần thưởng có thể cho ta một nửa được hay không?’’
“Bạn tốt hỗ trợ lẫn nhau, phần thưởng nhiều như vậy, làm sao chủ bá sẽ lấy hết? Tất cả giao cho ta, ta thay chủ bá giải quyết hết này đó phần thưởng.’’
…
Các loại màn hình màu sắc vẫn không ngừng hiện lên.
Bạch Cẩm có chút câm nín, vị khán giả thật sự rất khó mang theo, nói: “Tiểu Kim, tắt hiệu ứng tặng phần thưởng, tắt màn hình đi.’’
“Tuân mệnh!’’ Thanh âm anh khí của Tiểu Kim vang lên.
Không gian trực tiếp nháy mắt sạch sẽ không còn cái gì loạn thất bát tao nữa.
Lúc này Bạch Cẩm mới vừa lòng lộ ra tươi cười, tùy tay lấy một con ốc từ trong rổ ra ngắm, cười nói: “Hiện tại tiếp tục nấu ăn, việc chọn nguyên liệu làm ốc xào là điểm mấu chốt, quá nhỏ thì không có vị, quá lớn lại không thể hấp chín, bình thường chỉ lấy to bằng đầu ngón tay là vừa rồi, loại này hiển nhiên là quá to, chúng ta không cần.’’
Bạch Cẩm tùy tiện vứt con ốc to đi, sau đó lại lấy con ốc nhỏ bằng đầu ngón tay mỉm cười nói: “Cái này vừa vặn thích hợp.’’
Nói như vậy, sau khi mọi người lấy ốc ra, không lập tức ăn mà phải đặt trong bồn nước cho chúng nôn bùn ra, bình thường phải để một đến hai ngày.
Ốc biển này của ta sẽ không cần nôn bùn, hiện tại chúng ta phải lựa đinh ốc thích hợp ra.’’
Bên trong rổ đinh ốc Phật Di Lặc có chút choáng váng, ta thật vất vả cố gắng nhỏ đi, hiện tại video của ngươi không lớn, phải ăn nhỏ chứ? Đây không phải tác phong thông thường của ngươi! Hiện tại ta phải làm sao bây giờ?
Bạch Cẩm vung tay lên, tất cả ốc đều bay ra hình thành lốc xoáy xoay tròn, vứt hết tất cả ốc to chỉ còn lại một đống ốc nhỏ, lơ lửng trên không trung.
“Lựa chọn xong, bước tiếp theo chính là làm sạch cùng với gia vị.
Từng bước làm sạch ta trực tiếp loại bỏ.’’
Tay Bạch Cẩm nắm một con ốc nói: “Đối với phần đuôi, chính là như vậy, đem bỏ đầu nhọn đi, khi các ngươi chế biến ở nhà cũng có thể dùng búa dao, hoặc cũng có thể giống ta trực tiếp bóp nát.’’
Bạch Cẩm nhẹ nhàng dùng sức, ba~ ốc trực tiếp dập nát, tùy tiện để qua một bên.
Bạch Cẩm lại lấy một cái, nhẹ nhàng sờ, ba ba~ ốc bị bóp nát.
Ba ba ba ba~ một đám ốc bị Bạch Cẩm bóp nát, tùy tiện để qua một bên.
Bạch Cẩm đem bàn tay nhỏ bé đầy tội ác về phía ốc Phật Di Lặc, nhẹ nhàng sờ, ân~ vẫn không nhúc nhích , lại niết một chút, vẫn không chút sứt mẻ, dùng sức sờ, ốc hơi hơi chấn động.
Bạch Cẩm tươi cười, nhìn về gian trực tiếp, bất động thanh sắc nói: “Nhóm chư vị Lão Thiết thân ái, hiện tại ta cần có việc gấp cần xử lý, thực hiện món ốc xào, lần sau lại cùng chư vị lão thiết phổ cập, hiện tại ta dừng truyền bá trước, lần sau chúng ta không gặp không về.’’ Màn hình gian trực tiếp đột nhiên co rụt lại thành một điểm sáng rồi chợt biến mất không thấy.
Tươi cười trên mặt Bạch Cẩm biến mất, ném con ốc trong tay đi, quát: “Hiện thân!’’
Ôsc ba một tiếng rơi trên mặt đất, lăn lộn hai vòng, yên lặng rơi xuống không nhúc nhích.
Bạch Cẩm nâng ngón tay lên, kiếm quang sắc bén trên tay phun ra nuốt vào, không tốt nói: “Nếu không hiện thân, kiếm của bổn tọa không muốn hạ xuống.’’
Hào quang trên mặt ốc chợt lóe, hóa thành một cái hòa thượng đại béo, hai tay tạo thành hình chữ thập thì thầm: “Bái kiến Câu Trần Đại Đế.’’
Bạch Cẩm buông tay, có chút kinh ngạc nói: “Phật Di Lặc cười gượng một tiếng, nói: “Đế quân ngài mời tiểu tăng đến Đông Hải gặp mặt, lúc này mới ẩn thân tàng hình đến.’’
Bạch Cẩm nói: “Ẩn thân tàng hình, ngươi cũng không cần biến thành con ốc biển chứ? Nhưng lại còn nhỏ như vậy, thiếu chút nữa ta đã bỏ ngươi vào nồi làm một mâm.’’
Phật Di Lặc cũng không nhịn được kêu lên: “Đế quân, cái này cũng không thể trách ta! Tâ chỉ muốn bảo vệ bí mật, ai có thể nghĩ tới ngươi sẽ xuống tay với ốc biển, hơn nữa nhỏ như vậy cũng không buông tha.’’
“Làm sao ngươi phải giữ bí mật?’’
Phật Di lặc lập tức do dự.
“Cho nên ngài không tin ta?’’
Phật Di Lặc do dự một chút, nghiêm nghị nói: “Hiện tại bổn tọa không biết Bạch Cẩm chính là Câu Trần Đại Đế của thiên đình, là giáo chủ của Ma giới.’’
Di Lặc Phật Tổ gật gật đầu, hiện tại đã tới mức này, chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Bạch Cẩm mang theo Di Lặc Phật Tổ vào chính điện, ngồi xuống vị trí khách mời, Huyễn Đào Ma Tôn dâng trà thơm, sau đó cung kính lui ra.
Bạch Cẩm nhấp một ngụm trà, nói: “Phật Di Lặc, ngươi đã không tin ta, vì sao muốn đến tìm ta?’’
Di Lặc Phật Tổ cảm thán nói: “Bởi vì ta không có lựa chọn khác.’’ Trên gương mặt mập mạp đã không còn tươi cười, tràn ngập tang thương.
Giờ phút này, trong lòng Bạch Cẩm cũng có chút nghi hoặc, khó hiểu hỏi: "Làm sao ngươi lại không có lựa chọn? Với bản lĩnh trốn tránh của ngươi, Vô Thiên Phật Tổ cũng rất khó phát hiện, chỉ cần tránh thoát hơn hai mươi năm. Khi Như Lai Phật Tổ trở về chính là lúc Phật Giáo phản kích, ngươi hiện tại hoàn toàn có thể lựa chọn trốn tránh."