Thông Thiên hỏi: "Ngươi không đi kiến tạo đạo cung mà đến đây làm gì?"
Bạch Cẩm đứng dậy, bước nhanh đến bên cạnh Thông Thiên giáo chủ rồi ngồi xuống, thò tay đấm chân cho đối phương. Hắn cười xòa: "Sư phụ, đệ tử có chút ý tưởng về cung điện của người."
"Ồ, ý tưởng gì?"
"Sư phụ từng nói một câu, đệ tử vẫn luôn khắc ghi trong lòng."
"Câu nào?"
"Khiêm tốn giúp người ta tiến bộ, ngạo mạn khiến người ta tụt hậu."
Thông Thiên nhíu mày: "Ta từng nói câu này à?"
Bạch Cẩm cười trừ: "Đây là câu nói lúc trước sư phụ chỉ dạy đệ tử trong mơ, đệ tử vẫn luôn khắc ghi trong tâm khảm."
Thông Thiên cười ha hả vài tiếng, tỏ vẻ hài lòng: "Câu này khá có lý."
"Lúc nãy kiến tạo đạo cung, đệ tử nghĩ ngay đến lời dạy của sư phụ ngày trước. Đệ tử cảm thấy vạn sự tốt quá hóa dở, sư phụ sở hữu những ba nghìn Thiên đạo thì viên mãn quá. Sư phụ, người từng nói 'đại đạo ngũ thập, thiên diễn tứ cửu', đại đạo còn không viên mãn huống chi là một tòa cung điện? Đây là cái nhìn hạn hẹp của đệ tử, mong sư phụ suy xét."
"Ngươi cảm thấy nên làm thế nào?"
"Đệ tử cảm thấy nên thu hẹp lại một chút, sửa thành hai nghìn chín trăm mét là đủ rồi. Chúng ta vẫn nên khiêm tốn một chút thì hơn."
"Đạo cung của Thánh Nhân đều là số tròn, nếu đạo cung của vi sư nhỏ hơn thì chẳng phải sẽ yếu kém hơn bọn hắn sao?"
Bạch Cẩm cười trừ: "Sư phụ, chúng ta nhường một bước ngược lại còn thể hiện chúng ta khoan dung rộng lượng, khiêm tốn hữu lễ. Đại sư bá thích nhất là thái độ này."
Thông Thiên bật cười ha hả: "Có lý đấy, khiêm tốn! Không sai, vi sư khiêm tốn nhất. Vậy thì sửa thành hai nghìn chín trăm mét đi!"
"Sư phụ anh minh! Đệ tử còn có một việc nữa cần bẩm báo."
"Ngươi nói đi!"
"Đệ tử đã xem kỹ cung điện mà người thiết kế, đệ tử tán thưởng từ tận đáy lòng! Phải nói là tuyệt vời, thật sự quá tuyệt vời, trong trang nghiêm có vẻ tôn quý, trong tôn quý ẩn giấu sự kiêu ngạo, trong kiêu ngạo xen lẫn nét đoan trang..." Bạch Cẩm gật gù nói như đọc vè.
"Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?"
"Đệ tử cảm thấy sự nhu hòa!"
"Nhu hòa?"
Bạch Cẩm gật đầu lia lịa nói: "Đúng vậy, chính là nhu hòa! Phải biết là cứng quá dễ gãy, đệ tử cảm thấy nên đào mấy hồ nước, xây mấy hoa viên nhỏ trong đạo cung của người để trung hòa khí thế mạnh mẽ của đạo cung."
"Ngươi đang dạy ta làm việc đấy à?"
Bạch Cẩm dừng tay, ấm ức nói: "Sư phụ, người nói vậy làm đệ tử tổn thương rồi đấy, đệ tử thật lòng nghĩ cho người mà!"
"Tiếp tục đi!"
"Ồ..." Bạch Cẩm tiếp tục đấm chân cho Thông Thiên, vừa cười vừa nói: "Chẳng phải đệ tử một lòng muốn kiến tạo cung điện tốt nhất cho sư phụ sao? Thật ra theo ý ta thì ta còn muốn xây một hồ tắm lớn, làm phòng tắm hơi, dựng phòng chơi cờ, nhân tiện xây một phòng tập thể hình trong đạo cung cho sư phụ."
"Toàn là mấy thứ vớ vẩn!"
"Đệ tử chỉ muốn dâng tất cả những gì tốt đẹp nhất cho sư phụ!"
"Hồ nước thì cứ làm theo ý ngươi, còn những thứ vớ vẩn khác thì bớt bớt lại cho ta!" Thông Thiên buông lời cảnh cáo.
Bạch Cẩm vui vẻ đáp: "Vâng! Sư phụ, ta đi kiến tạo đạo cung cho người ngay đây." Hắn lập tức đứng dậy bay lên trời.
Thông Thiên bật cười thành tiếng. Những điều hắn nói khá có lý, trước giờ Đại huynh vẫn luôn nói rằng phong mang tất lộ, xây ít một chút để Đại huynh thấy việc tu hành của ta trong thời gian gần đây.
...
Đạo cung được kiến tạo rất nhanh. Mấy trăm đệ tử hợp lực, sau một ngày đã xây được hơn phân nửa đạo cung.
Đa Bảo dẫn theo Trường Nhĩ Định Quang Tiên đến công trường kiến tạo tuần tra xung quanh.
Đa Bảo bình tĩnh cất lời: "Ngươi có nhận thấy có gì đó bất thường không?"
Trường Nhĩ Định Quang Tiên ngờ vực: "Bất thường? Có ư? Xây rất tốt mà?"
Đa Bảo nói: "Ta đã xem hình chiếu kiến tạo mà sư phụ đưa cho." Hắn tiện tay chỉ vào cái hố to bên cạnh: "Cái hố to kia là cái gì? Trong hình ảnh sư phụ đưa cho không hề có nhưng giờ lại xuất hiện tận mấy cái."
Hắn quan sát toàn khu vực kiến tạo rồi nói: "Hơn nữa diện tích cũng nhỏ đi."
Trường Nhĩ Định Quang Tiên hoài nghi: "Lẽ nào Đại sư tỷ nhìn sai bản vẽ?"
"Hỏi thăm một chút sẽ biết."
Đa Bảo đi tới cái hố lớn ở phía xa còn Trường Nhĩ Định Quang Tiên thì đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Vô Đương thánh mẫu đang đứng lẻ loi bên cạnh một cái hố lớn, nàng mặc một bộ váy tiên màu trắng, trước mặt hiện ra hình ảnh của từng tòa cung điện, tất cả đều là điện phụ của đạo cung.
Đa Bảo đi tới bên cạnh Vô Đương thánh mẫu, tiện tay triệu ra hình ảnh của một tòa cung điện, sau đó cẩn thận qua sát.
Vô Đương thánh mẫu cười nói: "Sư huynh, tại sao ngươi lại tới đây?"
Đa Bảo tùy ý vạch hình ảnh của cung điện ra, vẫn tiếp tục nhìn xung quanh, sau đó ngưng trọng nói: "Sư muội, thiết kế của đạo cung này có chút không hợp lí đúng không?"
"Không hợp lí chỗ nào?"
"Diện tích nhỏ, không thỏa mãn thiên số." Sau đó Đa Bảo lại chỉ vào cái hố sâu trước mặt và nói: "Hơn nữa đây là thứ gì?"
Vô Đương thánh mẫu bừng tỉnh: "Hóa ra ngươi muốn nói những thứ này! Sư đệ đã nói với sư phụ rồi, đây đều được sư phụ cho phép."
"Bạch Cẩm? Hắn nói gì?"
"Đại đạo còn không viên mãn, huống chi một tòa cung điện, mọi việc quá vẹn toàn thì sẽ tràn. Hắn còn nói đạo cung trước kia quá nghiêm túc, bổ sung mấy cái đầm sẽ tăng thêm chút ôn hòa."
"Ha ha, hắn thật sự rất để ý đến cung điện của sư phụ."
Vô Đương thánh mẫu cười nói: "Sư đệ để tâm đến chuyện của sư phụ nhất, chúng ta không bằng hắn ở điểm này, hơn nữa sư đệ nói cũng có đạo lý."
Đa Bảo cau mày: "Nhưng ta vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không ổn?"
"Sư huynh, ngươi nghĩ quá nhiều rồi."