Ba người trong gia đình Đường Tam Tạng và đốc tra trung niên dẫn theo thiếu nữ đi phía sau.
Trần Đại Nha nhìn thiếu nữ đang sợ hãi, lên tiếng an ủi: "Ngươi đừng sợ, cha ta rất lợi hại, chắc chắn có thể cứu ngươi."
Thiếu nữ gật đầu như giã tỏi, cun cút bám sát theo sau đốc tra trung niên.
Đông đảo bách tính cũng đi theo đằng xa, muốn hóng chuyện nhưng lại sợ bị tu sĩ đấu pháp liên lụy.
Trên đường đi, Đường Tam Tạng đến gần đốc sát, chắp hai tay trước ngực niệm: "Nam mô A Di Đà Phật, bái kiến đốc tra đại nhân."
Đốc tra trung niên cũng chắp hai tay trước ngực nói: "Bái kiến trưởng lão."
"Bần tăng có một số việc muốn hỏi."
"Mời trưởng lão nói!"
"Chuyện thế này xảy ra rất nhiều sao?"
"Trưởng lão muốn nói tới chuyện gì?"
"Chuyện tự miếu cho vay nặng lãi, ức hiếp bách tính."
"Ha ha! Chắc là trưởng lão không phải con dân Đại Đường đúng không?"
"Bần tăng mãi là con dân Đại Đường."
"Vậy thì lạ quá! Nếu trưởng lão là tăng lữ Đại Đường thì phải rõ chuyện này hơn ta mới đúng."
"Trước đó bần tăng vẫn luôn bế quan thanh tu, ít hỏi han tới chuyện bên ngoài, mới xuất quan không lâu."
Đốc tra trung niên gật đầu đồng ý: "Thế thì chẳng trách."
Sau đó, hắn cảm khái: "Hiện giờ không còn nhiều tăng lữ thanh tu như trưởng lão. Năm trăm năm trước, thánh tăng của Đại Đường ta lấy được chân kinh từ Thiên Trúc ở Tây Vực về, Phật Giáo được Thái Tông Văn Hoàng Đế bệ hạ phong làm thánh giáo, có địa vị ngang quốc giáo.
Thánh tăng Huyền Trang của Đại Đường cũng được phong làm thánh tăng của quốc gia, dựng thần miếu thờ cúng. Địa vị của Phật Giáo cũng lập tức tăng vọt.
Sau đó, hai đời bệ hạ cũng có nhiều gia phong, đến nay đã qua năm trăm năm, Phật Giáo đã trở thành tín ngưỡng của bách tính toàn quốc. Từ văn võ bá quan đến bần dân bách tính, tín đồ trên ngàn vạn tỉ."
Đường Tam Tạng lẩm bẩm: "Bệ hạ!"
Hắn nhớ lại cảnh tượng bệ hạ lệnh cho mình đi Tây Thiên lấy kinh ngày trước. Đối với hắn mà nói, cảnh tượng ấy như mới diễn ra ngày hôm qua. Nhưng với Đại Đường thì đã qua hai thế hệ.
Đốc tra trung niên khẽ lắc đầu cảm khái: "Thánh tăng lấy kinh thư về, mục đích là dự định tìm kiếm pháp môn phổ độ chúng sinh trong phật kinh.
Nhưng về sau, thế lực của Phật Giáo càng ngày càng lớn, Phật Giáo cũng dần thay đổi, thua nhận cao thủ giang hồ làm tay sai cho võ tăng, trong đó không hiếm tội phạm bị triều đình truy nã. Nhưng chỉ một câu 'người xuất gia cắt đứt quá khứ' đã lấp liếm cho bọn hắn.
Dùng kim tiền tín đồ cung phụng làm khoản tiền cho tín đồ vay, sau đó lấy lãi cao, khiến cho người vay tiền nhà tan cửa nát, bán ruộng bán nhà làm tự nô."
Đốc tra trung niên chỉ vào một mảnh ruộng phì nhiêu phía trước rồi nói: "Thấy chưa, đằng kia đều là tự điền của Bạch Vân Tự, khoảng chừng gần ngàn mẫu ruộng tốt, trong đó tự nô hơn trăm hộ.
Đường Tam Tạng lập tức dừng bước, cõi lòng chấn động. Bần tăng lấy kinh thư về, thúc đẩy Phật Giáo đại hưng. Đối với Phật Giáo thì là đại hưng, nhưng đối với chúng sinh Đông Thổ mà nói, rốt cuộc là phổ độ bọn hắn hay là đang ức hiếp bọn hắn? Bần tăng thật sự làm đúng sao?
Quốc chủ Nữ Nhi Quốc vươn tay kéo Đường Tam Tạng, nhỏ giọng nói: "Đây không phải lỗi của ngươi, là tại bọn hắn đi sai đường."
Đường Tam Tạng gật đầu, hỏi tiếp: "Lẽ nào Đốc Tra Viện các ngươi mặc kệ?"
Đốc tra trung niên chán nản nói: "Đốc Tra Viện phục vụ triều đình, mà văn võ bá quan trong triều đình có rất nhiều người là tín đồ Phật Giáo. Hơn nữa, bệ hạ đương triều cũng thờ phụng Phật Giáo, ban cho Phật Giáo đủ loại đặc quyền. Dù chúng ta có lòng cũng chẳng có sức."
Trong lúc bọn hắn nói chuyện, đoàn người đã đi vào trong mảnh ruộng tốt. Từng khoảng ruộng tốt, từng con đường dài, bờ ruộng giao nhau.
Nhưng bách tính nơi đây đều ở nhà tranh, y phục rách rưới, mặt mày xanh xao. Trông thấy ba vị hòa thượng Thông Tâm, người nào người nấy đều cuống quít quỳ xuống. Những người này là tự nô của tự miếu.
Thông Tâm hòa thượng đắc ý nhìn Đường Tam Tạng: "Phía trước là Bạch Vân Tự rồi, bây giờ chạy vẫn còn kịp."
Đường Tam Tạng nhìn đám tự nô quỳ dưới đất kia, trái tim quặn thắt. Hắn hờ hững cất lời: "Xin dẫn đường mau lên!"
"Hừ!" Thông Tâm hòa thượng lạnh lùng hừ mũi, lập tức sải bước đi về phía Bạch Vân Tự.
Bạch Vân Tự được xây dựng bên ngoài Trường An Thành, chiếm diện tích cực lớn, trực tiếp thu một ngọn núi nhỏ làm hậu viện. Trong ngày tín đồ nối liền không dứt, phạn âm ngâm xướng, hương nhang ngưng tụ hóa thành mây mù bao quanh tự miếu, hình thành phong cảnh kỳ lạ. Đó cũng là nguồn gốc của cái tên Bạch Vân Tự.
Ba hòa thượng Thông Tâm chạy tới trước tự miếu, vừa gõ cửa cốc cốc vừa gọi to: "Giới Luật sư thúc, mau đến đây! Có người gây sự!"
Một đám hòa thượng cầm giới côn từ trong tự miếu chạy ra, xếp hàng ngay ngắn, trông giống quân đội hơn là tăng lữ.
Một lão hòa thượng khoác áo cà sa màu đồng cổ trên vai bước ra khỏi cổng, vẻ mặt nghiêm nghị, không giận tự uy.
Tín đồ xung quanh rối rít tản ra bốn phía, sùng kính nhìn Giới Luật trưởng lão.
"Là Giới Luật trưởng lão!"
"Cầu xin Giới Luật trưởng lão ban phúc."
"Nam mô A Di Đà Phật!
Giới Luật trưởng lão có phật pháp uyên thâm, thê tử của ta nhờ Giới Luật trưởng lão truyền công mới có thể mang thai."
"A, như thế há chẳng phải là phật tử sao?"
Tín đồ xung quanh đều nhìn tín đồ trẻ tuổi kia bằng ánh mắt hâm mộ.
Tín đồ trẻ tuổi đắc ý.
Trước tự viện, Giới Luật trưởng lão vừa liếc mắt đã trông thấy Đường Tam Tạng mặc áo cà sa, trong thoáng chốc vẫn chưa đoán ra lai lịch của đối phương. Hắn chắp hai tay trước ngực thi lễ, mỉm cười hỏi: "Không biết phật hữu của bảo tự nào ghé thăm, mời báo tôn hiệu."
Đường Tam Tạng cũng chắp hai tay trước ngực trả lời: "Bần tăng Đường Tam Tạng bái kiến trưởng lão."
Giới Luật trưởng lão sửng sốt, Đường Tam Tạng? Pháp hiệu quen lắm luôn. Hắn cẩn thận suy nghĩ một lúc, một ý nghĩ lóe lên trong đầu, lập tức nổi giận quát: "To gan, hoa thượng dởm từ đâu tới mà dám giả mạo pháp hiệu của thánh tăng?" Khỏi cần nghĩ nữa, dám mạo danh hiệu của thánh tăng, ngươi chán sống rồi.