Kiều Linh Nhi được Kim Liên che chở nên có thể chạy trốn, nhưng Bạch Liên Hoa lại rơi vào trong tay Ma tộc, bị Doanh Yêu thu làm đệ tử.
Câu chuyện của mười mấy năm sau chính là câu chuyện yêu hận tình thù của Kiều Linh Nhi và Bạch Liên Hoa, hai người yêu nhau, giết nhau, sau đó lại dây dưa không rõ ràng với Bích Du, câu chuyện từ đó chuyển thành Bạch Liên Hoa và Bích Du ngươi tranh ta đoạt. Cuối cùng, nhờ thủ đoạn cao siêu của Kiều Linh Nhi mà Bạch Liên Hoa đồng ý bỏ ác theo thiện, khiến Bích Du cam tâm cống hiến, cuối cùng thành công một chân đạp hai con thuyền, hai tay ôm hai mỹ nhân.
...
Trên một con phố phủ đầy ánh trăng đêm, Kiều Linh Nhi một tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Bạch Liên Hoa, một tay kéo tay Bích Du, ba người đang dạo bước trên đường phố yên tĩnh thì nghe được tiếng đánh nhau “ầm, ầm” từ xa truyền lại.
Kiều Linh Nhi nhìn qua bên trái, Bạch Liên Hoa anh khí mười phần.
Lại nhìn sang bên phải, Bích Du ôn nhu săn sóc.
Cảm khái: "Cuộc đời này có thể được hai vị phu nhân làm bạn, thật sự là phúc của Kiều Linh Nhi ta.”
Bích Du cười duyên: "Kiếp này có thể quen biết Kiều lang, mới là phúc phận của tỷ muội chúng ta.”
Bạch Liên Hoa cười gật đầu: "Tỷ tỷ nói không sai, nếu không có Kiều lang thì ta còn ở trên núi làm một tên thổ phỉ! Chính Kiều lang đã cứu ta.” Ánh mắt nàng khi nhìn về phía Kiều Linh Nhi nồng đậm tình ý.
Kiều Linh Nhi siết chặt tay hai người, cảm khái: "Tình cảnh này khiến ta muốn ngâm một bài thơ.”
Bạch Liên Hoa và Bích Du đồng loạt nhìn về phía Kiều Linh Nhi bằng ánh mắt mong chờ.
Kiều Linh Nhi hắng giọng một cái rồi mới đọc: "Ai, nắm lấy tay ta, ôm ấp lấy nửa đời điên cuồng.
Ai, hôn đôi mắt ta, che cho ta nửa đời lưu lạc;
Ai, vuốt ve mặt ta, an ủi ta nửa đời bi thương;
Ai, ôm ấp tim ta, khiến nửa đời sương gió được hòa tan
...
Ta, nắm lấy bàn tay ngọc của nàng, cũng ôm trọn cuộc đời này của người;
Ta, vuốt ve gáy thon của người, nguyện cả đời cản gió hứng mưa cho nàng
Ta nguyện, tết tóc thề nguyền, tết chặt tơ tình cả đời của chúng ta.
Ta nguyện, nắm chặt tay nàng, cùng đi hết một đời tình duyên.”
Bạch Liên Hoa và Bích Du đều ngước lên, sùng bái nhìn Kiều Linh Nhi.
Bích Du xúc động: "Ta nguyện nắm chặt tay chàng, cho đến khi chân này không còn bước được nữa.”
Bạch Liên Hoa cũng: "Ta nguyện nắm chặt tay chàng, cùng chàng đối mặt đao kiếm của thần ma thiên hạ.”
Hai mắt Kiều Linh Nhi đột nhiên sáng rỡ: “Phía trước có một khách điếm, chúng ta dừng chân nghỉ tại đó đã!”
Bích Du cùng Bạch Liên Hoa trợn mắt, bầu không khí tốt đẹp đã bị ngươi phá hủy sạch rồi.
Ba người đi vào khách điếm.
Tên tiểu nhị lập tức bước ra nghênh đón, vẻ mặt tươi cười: Ba vị khách quan muốn dùng bữa hay nghỉ lại ạ?
Kiều Linh Nhi cười: "Ta muốn nghỉ lại, cho ba gian phòng tốt nhất.”
Cửa hàng tiểu nhị lập tức kêu lên: "Có ngay! Cho ba gian phòng tốt nhất!"
Kiều Linh Nhi giả ho mấy tiếng rồi dặn hắn: "Ngươi cứ lên kiểm tra xem có đủ ba gian phòng tốt hay không đã, yên tâm, ta không thiếu tiền!"
Tên tiểu nhị sững người, thật chẳng hiểu khách quan nói vậy là có ý gì, còn có bao nhiêu lên phòng ta rõ chứ, sao còn phải kiểm tra nữa? Ta nghi ngờ ngươi đang không tin tưởng trình độ phục vụ của ta, hắn do dự một hồi, sau đó lắp bắp: “Ta nhớ là có mà.”
Chưởng quầy đứng sau quầy không chịu nổi nữa, hắn vội xông ra, đẩy tên tiểu nhị tránh ra rồi quát lên, có vẻ giận lắm: "Đi! đi! Ngươi thì biết gì, đi quét dọn vệ sinh đi.”
"Xong ngay!” Tiểu nhị lập tức chạy đi quét dọn vệ sinh.
Chưởng quầy trưng ra khuôn mặt tươi như hoa: "Công tử thành tâm muốn nghỉ lại chỗ này chứ?"
Kiều Linh Nhi gật đầu: "Đương nhiên, yên tâm, không thiếu tiền.”
Chưởng quầy lập tức lắc đầu, cười: "Thành tâm là tốt rồi.
Thật là xấu hổ, chỗ ta chỉ có một gian phòng tốt.”
Bạch Liên Hoa lập tức bất mãn: "Ban nãy tiểu nhị còn nói là có, sao giờ ngươi lại nói không có.”
"Cô nương, tên tiểu nhị kia mới tới làm nên chắc là hắn nhớ nhầm rồi, phòng tốt ở chỗ ta chỉ có một gian duy nhất.”
Bích Du nhỏ nhẹ: "Vậy lấy loại phòng kém hơn một chút cũng không sao.”
Chưởng quầy cười: "Thật là xấu hổ, phòng cho khách chỉ có một gian.”
"Này!”
Kiều Linh Nhi chần chờ nhìn về phía Bích Du: "Bích Du tỷ tỷ, nếu không chúng ta chen chúc tạm một hôm vậy! Hiện tại trời cũng đã tối, nếu đi tìm khách điếm khác thì không tiện.” Hắn nói xong liền vỗ ngực hứa hẹn: “Ngươi yên tâm, ta đảm bảo bản thân sẽ không làm việc gì đi quá giới hạn.”
Chưởng quỹ vội vàng: “Ba vị khách quý, tất cả khách điếm trong thành đều đầy người rồi.”
Bích Du có vẻ vẫn còn do dự nhưng khi nàng nhìn ánh mắt chờ mong của Kiều Linh Nhi liền đỏ mặt, cuối cùng vẫn chịu gật đầu.
Kiều Linh Nhi liền nhìn sang Bạch Liên Hoa.
Bạch Liên Hoa cũng gật đầu.
Kiều Linh Nhi vui vẻ lớn tiếng: "Chưởng quầy, lấy cho ta căn phòng tốt nhất, rượu ngon thức ăn ngon có gì cứ bưng lên hết cho ta.”
Chưởng quầy mừng rỡ: "Có ngay thưa khách quan! Phòng tốt nhất một ngày năm trăm tiền, rượu và thức ăn thì tính riêng, không biết các vị khách quý muốn ở mấy ngày?"
Kiều Linh Nhi tiến lên hai bước, lấy ra một cái túi tiền đưa cho chưởng quầy: "Vừa vặn năm trăm đồng, ở trước một đêm, tiền cơm đợi đi rồi ta thanh toán.”
"Vâng thưa khách quan!” Chưởng quầy vui vẻ đáp lời, sau đó ông ta lớn tiếng gọi: "Tiểu Bạch, dẫn ba vị khách đây lên phòng chữ Thiên.”
Tên tiểu nhị vừa rồi lập tức chạy tới, hắn cung kính đưa tay ra mời: "Khách quan, xin hãy theo ta lên lầu.”
Ba người Kiều Linh Nhi đi theo tiểu nhị lên lầu.