Bạch Cẩm như vừa tỉnh ra, lập tức cảm kích liên hồi: "Đa tạ bệ hạ đã gợi ý, bệ hạ yên tâm, ta sẽ đưa tất cả thiệp mời đến tay người cần.”
Khuê Cương Pháp Tổ cười ha hả: "Vậy thì đa tạ Thiếu Tổ, mời Thiếu Tổ nhận lấy.”
Trước mặt Bạch Cẩm hiện lên một trận pháp, trận pháp chầm chậm xoay tròn, thiên địa linh khí hội tụ vào đó. Truyền tống trận chính thức khởi động, một đống thiệp mời màu vàng nhạt thật dày chậm rãi bay lên từ trong truyền tống trận pháp.
Khuê Cương Pháp Tổ cười: "Chuyện phát thiệp mời đành nhờ cả vào Thiếu Tổ.”
Bạch Cẩm vội vàng: "Pháp Tổ cần gì phải khách khí như vậy, đáng lẽ ra phải để ta đa tạ Pháp Tổ đã cho ta cơ hội này mới phải, nếu không ta còn không biết nên ăn nói sao với nghĩa phụ đâu!
"Ha ha!” Khuê Cương Pháp Tổ cười to, ta đang muốn ngươi không ngẩng mặt lên nổi với Ma Tổ đó, ngươi rớt đài thì ta mới ngoi lên nổi chứ.
"Vậy thì xin nhờ cậy Thiếu Tổ, ba ngày sau, trẫm sẽ ở Thiên Đình chờ Thiếu Tổ đại giá quang lâm.”
Màn hình video thu nhỏ lại rồi biến mất.
Bạch Cẩm nhìn tấm thiệp mời bằng gấm trong tay mà cười không ngừng nổi: "Rốt cục cũng đến thời khắc này.”
Còn có ba ngày, ba ngày trên thiên giới chính là ba năm dưới mặt đất, ba ngày sau là thời điểm quyết định của trận chiến, nhưng khí vận nghịch chuyển còn cần ba ngày, cho nên Thiên Đình phải đấu với Ma tộc ít nhất thêm ba ngày nữa, kéo dài đến lúc số trời nghịch chuyển.
Bạch Cẩm nhìn thoáng qua gian phòng của Kiều Linh Nhi, ba bóng đen in trên song cửa bằng giấy càng ngày càng gần.
Bạch Cẩm biến mất trên nóc nhà, một khắc sau đã thấy hắn xuất hiện trong Đông Hải Long Cung. Hắn bước vào cung điện của mình rồi tìm một chỗ ngồi xuống, tiện tay cầm lấy một tấm thiệp để xem.
"Tiểu Kim, kết nối video với Hạo Thiên Thượng Đế.”
"Vâng! Bệ hạ có lệnh, kiếm của ta xin theo!"
Một thanh thần kiếm đột nhiên từ hư không đáp xuống rồi lơ lửng trước mặt Bạch Cẩm, thần kiếm xoay tròn với tốc độ cực nhanh phát ra những tiếng “vù vù” rồi hình thành một màn hình video.
Hạo Thiên Thượng Đế ngồi xếp bằng hư không, quanh thân hắn có chín con rồng vờn quanh, thụy khí ngập tràn, thần thánh vô cùng.
Bạch Cẩm thầm khen trong lòng, có lẽ Hạo Thiên sư thúc là tồn tại gần Thánh Nhân nhất tam giới rồi!
Giọng nói âm vang của Hạo Thiên Thượng Đế cắt ngang suy nghĩ của hắn: "Bạch Cẩm, đại điển đăng cơ của Khuê Cương đã chuẩn bị xong chưa?"
Bạch Cẩm gật đầu: "Sư thúc đúng là mắt sáng như đuốc, nhìn rộng đến ngàn năm.”
“Cuối cùng thì ngày đó cũng đến, khi nào?
"Ba ngày sau, Khuê vừa bảo ta đi phát thiệp mời.”
Hạo Thiên Thượng Đế gật gật đầu: "Không chênh lệch với dự liệu của ta quá nhiều, đưa thiệp mời cho ta đi! Ta sẽ tự mình đưa xuống.”
Bạch Cẩm lộ ra tươi cười: "Vậy ta truyền qua cho sư thúc ngay.”
Một trận pháp truyền tống hiện lên, nó hạ xuống thấp rồi hút sạch hết chỗ thiệp mời gần Bạch Cẩm.
Ma Giới xâm lấn tam giới đã gần ba mươi năm, cả tam giới hồng hoang đều tràn ngập không khí khẩn trương, mưa gió sắp tới.
Ba người Tôn Ngộ Không, Trư Bát Giới, Sa Ngộ Tịnh từ trong Địa Phủ lao ra. Cả ba đứng lơ lửng trên bầu trời.
Tôn Ngộ Không gãi gãi đầu, lẩm bẩm: "Không biết viên Xá Lợi Tử cuối cùng ở đâu?"
Trư Bát Giới đứng bên cạnh lên tiếng: “Hầu ca, ngươi có từng nghĩ tới lời Đế Quân từng nói không? Có lẽ chỉ có mười sáu viên Xá Lợi Tử thôi, viên số mười bảy chẳng qua chỉ là lời đồn của thiên hạ!”
“Sư phụ của lão Tôn đã nói là có có mười bảy viên Xá Lợi Tử rồi, còn phải dùng nó để đánh vào trong cơ thể linh đồng chuyển thế của Như Lai nữa, sao giờ lại không tìm thấy được?”
Trư Bát Giới thật thà: "Hầu ca, hay là sư phụ của ngươi tuổi cao sức yếu... nhớ nhầm rồi!"
Sa Ngộ Tịnh cũng gật đầu: "Hầu ca, ta cảm thấy nhị sư huynh nói rất đúng.”
Rầm!
Rầm!
Rầm!
Ba tiếng vang chấn động tam giới, tất cả sinh linh nghe được tiếng vang ấy đều cảm thấy linh hồn rung lắc, trong đầu hiện lên một tòa tiên cung nguy nga tráng lệ.
Tôn Ngộ Không ngẩng đầu, hoảng hốt: "Đó là tiếng trống tập hợp chư thần, đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ Cửu Trọng Quan không giữ nổi nữa?"
Trư Bát Giới và Sa Ngộ Tịnh cũng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Trư Bát Giới nói nhỏ: "Đại sư huynh, thời gian sắp tới, có lẽ Ma Giới và Thiên Đình sắp tiến vào quyết chiến rồi.”
"Đáng ghét!” Tôn Ngộ Không tức giận kêu lên một tiếng, do dự một hồi rồi quả quyết: "Mặc kệ, chúng ta cứ dùng mười sáu viên Xá Lợi Tử này chuyển vào trong cơ thể linh đồng chuyển thế đã, có thể biến thành Phật Tổ hay không thì phải xem tạo hóa của bọn hắn. Xong rồi chúng ta sẽ tới giúp Cửu Trọng Quan.”
Trư Bát Giới nhắc nhở: "Hầu ca, ngươi quên lời Đế Quân nói rồi sao?
Giờ chúng ta chỉ tìm được mười sáu viên Xá Lợi Tử có nghĩa Đế Quân đã nói đúng, tác dụng của Xá Lợi Tử không phải là để đánh thức Phật Tổ Như Lai, càng không thể đánh vào trong cơ thể linh đồng chuyển thế.
Chuyện chúng ta cần làm ngay bây giờ là đi tìm Đế Quân, sau đó thỉnh giáo ngài ấy xem nên dùng Xá Lợi Tử như thế nào.”
Sa Ngộ Tịnh liên tục gật đầu: "Đại sư huynh, nhị sư huynh nói rất đúng."
“Các ngươi có biết Đế Quân ở nơi nào không?”
Trư Bát Giới bướng lên: "Nhìn không gian của Đế Quân là biết.”
Trư Bát Giới đưa tay vào ngực áo rồi lấy ra Tam Giới Thương Thành của mình, hắn tìm thấy tên Câu Trần Đại Đế trong danh sách bạn tốt, tiếp theo là tiến vào không gian cá nhân của Đại Đế.
Bài đăng gần nhất là cảnh chụp bãi biển với dòng chữ: Nhàn rỗi, ta chèo thuyền chốn Đông Hải, câu được giao long ta làm một bát canh.
Phía dưới có một hàng like rất dài, trong đó còn có những cái tên tương đối quen thuộc như Hạo Thiên Thượng Đế, Di Lặc Phật Tổ, Trấn Nguyên Đại Tiên...
Tôn Ngộ Không và Sa Ngộ Tịnh cũng duỗi dài cổ nhìn phần bày tỏ cảm xúc.