Tôn Ngộ Không ngẩng đầu ưỡn ngực, dương dương đắc ý: "Chẳng lẽ lão Tôn thiên phú dị bẩm?"
"Ta thừa nhận ngươi có thiên phú, nhưng chuyện đó không liên quan đến cái này.
Ngươi tu luyện hộ pháp Huyền Công, không tu tâm cảnh, không chứng đại Đạo, lấy võ xưng hùng, lấy sát phạt chi tâm khống chế pháp lực, chỉ cần pháp lực đạt thì tự nhiên sẽ được chứng đạo chuẩn thánh, cũng không có những băn khoăn như bọn hắn.
Ta sẽ nghĩ cách giảm thấp ưu và nhược điểm của Xá Lợi Tử xuống mức thấp nhất. Để cho chắc chắn, ta sẽ không để ngươi trực tiếp dung hợp mười sáu viên Xá Lợi Tử.
Nếu ta đoán không sai, chỉ cần bốn viên là có thể đưa ngươi vào Chuẩn Thánh cảnh mà cũng không khiến ngươi chịu ảnh hưởng xấu từ nó.”
Tôn Ngộ Không hưng phấn gãi gãi đầu, khỉ ta hưng phấn kêu lên: "Đa tạ Đế Quân, xin Đế Quân giúp ta.”
“Các ngươi lên đây đi!”
Tôn Ngộ Không, Trư Bát Giới, Sa Ngộ Tịnh ba người lập tức đáp xuống thuyền lớn.
Con thuyền từ trên mặt Đông Hải lao lên không trung, thẳng lên Cửu Trọng Thiên.
...
Phía sau Cửu Trọng Quan có mấy trăm tòa thần cung, tất cả đều được xây dựng tạm thời để làm nơi nghỉ ngơi của chư thần.
Trong đó có một tòa thần điện tên là Đâu Suất Cung, trong thần điện có vẻ hết sức yên bình, không hề lây nhiễm bầu không khí căng thẳng của cuộc đại chiến bên ngoài.
“Ầm!” Con thuyền đáp xuống trước cửa Đâu Suất Cung.
Đám người Bạch Cẩm bước xuống khỏi con thuyền. Bạch Cẩm vẫy tay một cái, thuyền lập tức thu nhỏ lại rồi rơi xuống lòng bàn tay hắn, hắn lại úp tay một cái nữa, con thuyền đã biến mất.
Tôn Ngộ Không tò mò: "Đế Quân, sao chúng ta lại đến Đâu Suất Cung.”
"Xá Lợi Tử này lai lịch bất phàm, nếu muốn luyện hóa Phật tính trong đó một cách triệt để thì cần nhờ đến Thái Thượng sư bá ra tay mới được.”
Trư Bát Giới lập tức tiến lên gõ cửa.
Rầm! Rầm!
Một lát sau, một đạo đồng với hai chiếc sừng bạc trên đỉnh đầu bước ra mở cửa cung điện, hắn vừa thấy người tới là ai liền bật cười hì hì vui vẻ: "Tiểu tiểu lão gia đến rồi.”
Đạo đồng nhìn thấy những người đứng sau Bạch Cẩm, giọng nói lại cao thêm một nấc: "Sư huynh!"
Bạch Cẩm đi lên trước, cười hỏi: "Sư bá có nhà không?"
Giọng nói của đồng tử kia lanh lảnh như tiếng khánh: "Có ạ!"
“Quyển Liêm, ngươi đi mời Dương Giao, Dương Tiễn, Ngao Bính đến đây.”
“Vâng!” Sa Ngộ Tịnh cung kính đáp một tiếng, trực tiếp phóng lên trời.
Tôn Ngộ Không, Trư Bát Giới thì đi theo Bạch Cẩm vào bên trong.
Tôn Ngộ Không tò mò quan sát chung quanh, nhớ lại chuyện xưa cũ, sau khi bị Dương Giao và Dương Tiễn bắt thì hắn có bị bắt đến đây rồi phải nhảy vào lò luyện đan một lần, nhưng lần đó không có cơ hội quan sát kĩ chỗ này, chỉ biết Thái Thượng Lão Quân có địa vị rất cao nhưng nói chung vẫn không hiểu gì về Đâu Suất Cung.
Đi được vài bước, bọn hắn liền trông thấy Áp Long phu nhân chống nạng đầu rồng đi tới, khuôn mặt nàng vẫn là nụ cười hiền lành như bao ngày: "Bạch Cẩm, mau tới đây cho để ta ngắm ngươi nào, sao lâu quá rồi mà không tới?"
Bạch Cẩm lập tức bước nhanh qua, hắn cung kính hành lễ: "Tham kiến bá mẫu!"
Tôn Ngộ Không và Trư Bát Giới cũng làm theo.
Hai mắt Tôn Ngộ Không lóe lóe, đây không phải là lão hồ ly ở Áp Long Sơn sao? Nàng ta đã bị lão Tôn đánh chết rồi kia mà? Sao lại xuất hiện trong Đâu Suất Cung? Chẳng lẽ Thái Thượng Lão Quân cứu nàng?
“Không cần đa lễ, các ngươi đứng dậy hết đi!” Áp Long phu nhân cười ha hả giơ tay lên.
Bạch Cẩm đứng thẳng lưng rồi nhanh nhẹn tiến lên đỡ Áp Long phu nhân, hắn vừa đỡ nàng vào trong vừa ôn chuyện: "Bá mẫu, giờ phút này đang là kiếp nạn lớn của tam giới, ta là Đế Quân của Thiên Đình thì cũng phải lao lực vì Thiên Đình mới phải, dạo gần đây không thể tới thăm ngài, kính xin bá mẫu thứ tội.”
Áp Long phu nhân vỗ vỗ tay Bạch Cẩm, nàng vẫn hiền hòa như vậy: "Ngươi là đứa bé ngoan, thật sự là vất vả cho ngươi.
Những ngày ngươi không đến, ta có chuẩn bị cho ngươi một ít kim đan, chút nữa ngươi nhớ cầm về, để bồi bổ thân thể, chớ khiến bản thân mệt quá mà kiệt sức.”
"Bá mẫu, kim đan thì quý giá quá, ta đâu thể mặt dày cầm về được.”
"Ta bảo ngươi cầm thì ngươi cứ cầm, nay ta không cho ngươi thì lão già kia cũng sẽ cho những người khác thôi.”
"Nếu là bá mẫu thương ta thì ta xin nhận.”
"Ha ha! đây mới là đứa bé ngoan của bá mẫu.”
Tôn Ngộ Không ở phía sau truyền âm hỏi: "Bát Giới, kim đan gì?"
Trư Bát Giới cũng truyền âm: " Là Cửu Chuyển Kim Đan do Thái Thượng sư gia luyện chế.”
Giọng nói khiếp sợ của Tôn Ngộ Không truyền vào tai Trư Bát Giới: "Cửu Chuyển Kim Đan? Ta nghe nói thứ đó đắt lắm cơ mà? Biết bao đại năng của tam giới có xin cũng chẳng được một viên.”
Trư Bát Giới truyền âm lại: "Đúng vậy, nhưng mà đồ quý cũng phải xem người nhận là ai chứ, với Đế Quân thì thứ đó chỉ là đồ ăn vặt.”
Tôn Ngộ Không không nói nên lời.
Một lát sau, đoàn người đi vào hậu viện.
Áp Long phu nhân cười: "Bạch Cẩm, nếu đã tới thì chớ đi vội, ta đi chuẩn bị cơm trưa cho ngươi.”
“Đa tạ bá mẫu!”
Áp Long phu nhân mang theo vẻ mặt tươi cười đi về phía phòng bếp.
Bạch Cẩm nhìn sang Trư Bát Giới và Tôn Ngộ Không: “Bát Giới, ngươi tiếp đãi Ngộ Không một lúc, ta đi gặp đại sư bá.”
Trư Bát Giới vội vàng gật đầu: "Vâng!"
Bạch Cẩm chuyển hướng sang thiên điện, chỗ ấy treo một tấm biển, trên đó viết ba chữ lớn Luyện Đan Điện.
Bạch Cẩm tiến lên đẩy cửa đại điện ra rồi trực tiếp đi vào.
Bên trong đại điện, Thái Thượng Lão Quân ngồi ngay ngắn trên chủ vị của bát quái thần vị, lò luyện đan ngay giữa điện đang cháy hừng hực.
Bạch Cẩm tiến lên hành lễ với hắn: "Đệ tử bái kiến đại sư bá.”
Thái Thượng Lão Quân chậm rãi mở mắt ra, tức giận nạt Bạch Cẩm một câu: "Lại đến gây họa cho đám Kim Đan của ta.”
Bạch Cẩm đứng thẳng dậy, cười: "Đại sư bá, nếu ngài không muốn cho thì ta cũng chẳng lấy được một viên!”
Thái Thượng Lão Quân nghe vậy liền mỉm cười: "Ngồi xuống đi!"
Bạch Cẩm lập tức ngồi xuống bên dưới, đối mặt với Thái Thượng Lão Quân.
“Sao ngươi lại đến vào lúc này?”
“Sư bá, ngài xem đây là cái gì?”
Bạch Cẩm mở rộng bàn tay, trong tay hắn là mười sáu viên Xá Lợi Tử đang xoay tròn, hình thành một cái vòng tròn, tuy rằng Phật lực chỉ âm ỉ, nhưng vẫn có thể cảm nhận được nó ẩn chứa lực lượng mênh mông như biển rộng.
Thái Thượng Lão Quân giật mình, hắn đưa tay phẩy một cái, mười sáu viên Xá Lợi Tử bay ra, lơ lửng ở trước mặt hắn Thái Thượng Lão Quân nhìn một lát liền bật cười: "Xá Lợi Tử của Tu Bồ Đề, sao ngươi có được nó?"