Hai tay Đường Tam Tạng tạo thành hình chữ thập thi lễ, xoay người rời đi, sau khi ra khỏi Dao Trì hóa thành một đạo Phật quang bay về phía nam Thiên môn xuống hạ giới.
Bên trong đại điện Dao Trì, Hạo Thiên Thượng Đế có chút vui mừng, cười ha ha nói: “Sau khi Đường Tam Tạng trở về vị trí cũ còn cần Tử Vi Đại Đế chỉ dẫn nhiều hơn.”
Tử Vi Đại Đế đùa giỡn nói: “Bệ hạ nhưng người chớ có nói ta chia bè kết phái.”
“Trẫm không quan tâm.”
Tử Vi Đại Đế ngạc nhiên, không quan tâm? Làm hoàng đế không phải là nên cân bằng dưới tay, thu nạp quyền lợi sao?
“Chỉ cần các ngươi làm tốt thần chức của chính mình, mặt khác trẫm không quan tâm!
Chia bè kết phái, ngươi còn có thể lôi kéo được Bạch Cẩm sao?”
Tử Vi Đại Đế liên tục lắc đầu nói: “Không dám, ta không dám so sánh với lão sư.” Thần linh Thiên Đình tám phần đều có quan hệ với Bạch Cẩm rồi.
“Hiện tại lượng kiếp đã qua, cũng không được bất cẩn, Phật môn cực thịnh là lúc Thiên Đình ảm đạm.
Tử Vi, trẫm không sợ ngươi kết đảng phái, cũng không sợ ngươi công cao cái chủ, ngươi có bao nhiêu năng lực liền bày ra bấy nhiêu, chỉ cần có lợi cho Thiên Đình có lợi cho tam giới, trẫm tự mình cho ngươi lập công.”
Tử Vi Đại Đế đứng dậy, chắp tay thi lễ nói: “Vi thần xin dốc toàn lực ứng phó!”
Hạo Thiên Thượng Đế mỉm cười nói: “Ngồi đi! Nơi này không có người ngoài, cũng không cần câu nệ đâu.
Đây cũng không phải là giáo huấn, chỉ là trao đổi giữa huynh đệ chúng ta mà thôi.”
Tử Vi Đại Đế đứng dậy rồi lại ngồi xuống, cười ha hả nói: “Bệ hạ cũng không nên quá mức lo lắng về Phật môn.
Phật môn quả thực cực thịnh, nhưng là một cái Phật giáo phân ba cánh hoa, ngươi một mảnh, ta một mảnh, hắn còn có một mảnh, chỉnh thể Phật môn rầm rộ, nhưng thực lực cả Phật giáo lại phân tán, Như Lai sẽ phải tức giận Tam Thi Thần loạn vũ.”
Hạo Thiên Thượng Đế cũng lộ ra tươi cười nói: “Xé chẵn ra lẻ, là Như Lai chuyển thế cho Bạch Cẩm cơ hội.
Cho dù là Trẫm cũng không nghĩ ra được biện pháp như thế, có thể đối phó với Như Lai chỉ có Bạch Cẩm, có thể đối phó với Bạch Cẩm cũng chỉ có Như Lai.”
Tử Vi Đại Đế tán thành gật gật đầu, Câu Trần Đại Đế thật sự là quá lợi hại, lại có chút lo lắng nói: “Bệ hạ, hiện tại lão sư xâm lấn tam giới thất bại, trở lại bên trong Ma Giới liệu có nguy hiểm hay không?”
Hạo Thiên Thượng Đế mỉm cười nói: “Yên tâm đi! Lấy thủ đoạn của Câu Trần Đại Đế nếu không có nguy hiểm, làm sao còn có thể ở Ma Giới lập công.”
“Ách~ điều này sao có thể?” Tử Vi Đại Đế theo bản năng kêu lên một tiếng sợ hãi.
“Ha hả~ ở trong tay hắn tất cả đều có thể! Hắn đã sớm sắp xếp tốt, ngươi mỏi mắt mong chờ đi!”
Thần sắc Hạo Thiên Thượng Đế vừa động, lộ ra tươi cười nói: “Địa Tạng, Dao Trì đã trở lại, ta sẽ không ở lâu với ngươi được.”
“Vi thần xin cáo lui!” Tử Vi Đại Đế đứng dậy, chắp tay thi lễ, thân ảnh nháy mắt biến mất không thấy.
….
Bên kia, sau khi Đường Tam Tạng về hạ giới, lập tức trở về Trung Thừa Phật điện.
Bên ngoài Trường An vào thời nhà Đường, trên một ngọn núi bình thường, Đường Tam Tạng từ nơi này lập nên Trung Thừa Phật giáo, ngọn núi này liền biến đổi mỗi ngày, màu sắc thay đổi theo thời gian.
Hiện tại đã là xảo phong sắp hàng, quái thạch so le. Vách núi đen đầy hoa cỏ kì lạ, khúc kính giữ tử chi hương huệ. Tiên vượn hái quả đào vào rừng đào vàng như lửa, bạch hạc tê tùng đứng trên cành, giống như khói ngậm ngọc. Màu phượng song song, ngày xưa một minh thiên ha thụy, chim loan xanh đối đáp đón vũ điệu thế gian.
Đỉnh núi có một tòa chùa miếu, ánh sáng mờ trên Thiên Vương điện, trước Hộ Pháp đường phun tử diễm.
Phật Pháp hiển, ưu bát mùi hoa, đúng là địa thắng nghi thiên đường, mây nhàn nhạt ngày dài. Hồng trần không đến chư duyên tẫn, vạn kiếp vô mệt Đại Pháp Đường.
Bên trong chùa miếu sáng mờ vạn trượng, có vẻ rất trong trẻo nhưng lạnh lùng, Trung Thừa Phật giáo mới được thành lập, chỉ có hai ba vị tăng lữ có tu vi, có thể nhập vào bên trong bảo tự.
Bên trong cung điện hoa mỹ, có một gốc cây bồ đề thật lớn, dưới cây bồ đề có hai thân ảnh duyên dáng, một là quốc chủ Nữ Nhi Quốc, người còn lại là Trần Đại Nha.
Trên không trung, một đóa kim vân chậm rãi rơi xuống, bay về phía ngọn núi.
Trần Đại Nha chỉ vào kim vân hưng phấn kêu lên: “Đã trở lại, phụ thân đã trở lại.”
Quốc chủ Nữ Nhi Quốc cũng nhìn thấy kim vân, mặt lộ ra vẻ mỉm cười ôn nhu.
Kim vân rơi xuống trước cây bồ đề tán loạn hóa thành sương mù nhè nhẹ tiêu tán.
Đường Tam Tạng đi xuống từ trên kim vân, mỉm cười nói: “Ta đã trở về.”
Quốc chủ Nữ Nhi Quốc ra đón trước tiên hỏi: “Đường Đường, Ngọc Hoàng bệ hạ nói như thế nào?”
“Bệ hạ đồng ý, còn muốn ta lấy Bách gia làm chuẩn, thành lập Phật học viện, bảo hộ ánh sáng nhân đạo.” Đường Tam Tạng khẽ gật đầu.
Quốc chủ Nữ Nhi Quốc nắm chặt nắm tay hưng phấn kêu lên: “Thật tốt quá, cứ như vậy chúng ta không cần phải sợ Phật Tổ nữa phải không?”
“Đúng vậy, có Thiên Đình cho chúng ta chỗ dựa, về sau ta chính là một trong những chính thần của Thiên Đình.”
Trần Đại Nha cũng hưng phấn nói: “Thật tốt, nếu như vậy từ nay về sau ta có thể đi tìm Nhị Nha chơi đùa rồi.”
Đường Tam Tạng mỉm cười gật đầu.
Phương tây đột nhiên có kim quang phóng ra, lưu vân bay cuộn, một tôn kim Phật xuất hiện ở không trung, mặt trời chiếu xuống rạng rỡ sinh huy.
Kim Phật cúi đầu nhìn miếu thờ trên đỉnh núi, thanh âm lớn vang vọng: “Đường Tam Tạng, ngươi là Phật tử lại rời bỏ Phật giáo, xuyên tạc Phật ý, Phật Tổ tức giận, phái ta đến bắt ngươi, còn không giơ tay chịu trói?”
Người một nhà Đường Tam Tạng tất cả đều ngẩng đầu nhìn về phía trước khoảng không, quốc chủ Nữ Nhi Quốc và Trần Đại Nha đều không khỏi có chút khẩn trương, tăng lữ trong miếu đi ra, ngẩng đầu nhìn lên không trung sẵn sàng trận địa nghênh đón quân địch.
Hư ảnh Phật Đà màu vang kim ngồi khổng lồ rung rung mấy hồi, kế sau đó là một giọng nói vang vang lan khắp đất trời: "Thái Bạch Kim Tinh!"
Thái Bạch Kim Tinh hiện lên từ hư không, nhưng lúc này, hắn lại khác hẳn với hình tượng mặt mày hiền lành ngày thường: tay hắn cầm trường kiếm, Canh Kim lực vờn quanh khiến hắn trông như một vị kiếm tiên tuyệt thế, sắc bén phi thường.