Nhiên Đăng Phật Tổ gằn giọng: "Đi thôi! Phải ngăn không cho hắn tiến vào cao nguyên, nếu khai chiến trong khu vực cao nguyên, dù có ép được hắn lùi về thì nơi này vẫn phải chịu sự tổn thất mang tính hủy diệt.
Lạt Bá Giáo có thể thành lập được hay không sẽ quyết định ở giờ khắc này.”
“Tương Lai Phật nói cực đúng!”
Phật Tổ Di Lặc và Phật Tổ Nhiên Đăng biến mất trên đài sen.
Bên ngoài cao nguyên, một đám mây vàng đang tiến lại gần cao nguyên, trên đám mây đó là Phật Tổ Như Lai đang ngồi xếp bằng, phía sau là Quan Thế m Bồ Tát và Văn Thù Bồ Tát.
Một hàng người chậm rãi bay về hướng cao nguyên, bọn hắn không hề che giấu tung tích, cũng không ngại Di Lặc sẽ làm chuẩn bị chiến đấu hay gì cả. Nhưng sự bình thản ấy lại ẩn chứa sự ngạo nghễ khó nói thành lời, dù sao thì sự khinh thường lớn nhất cũng là im lặng mà.
Như Lai xuất hiện ở cao nguyên khiến cả Lạt Bá Giáo xôn xao, các vị Phật Đà Bồ Tát run rẩy, mặc dù khi bọn hắn phản bội Phật Giáo đã biết bản thân rồi sẽ có một ngày phải đối mặt với Phật Tổ Như Lai, nhưng khi Phật Tổ đi tới trước mặt, thâm tâm bọn hắn vẫn dâng lên một nỗi sợ hãi khổng lồ.
Hàng tỷ năm qua, trong lòng các Phật tử đều ấn định Phật Tổ là kẻ có toàn tri toàn năng, là người chí cao của tam giới. Nay lại phải đối đầu chính diện với Phật Tổ, nói thật thì bọn hắn thật sự không dám ra tay.
Bọn hắn chỉ có thể tin tưởng vào tín niệm của bản thân, tin rằng Di Lặc Phật Tổ đã dám phản bội Như Lai thì cũng phải có cách để đối phó kẻ địch.
Ù!
Đám mây mà Như Lai cưỡi bỗng tỏa ra vô vàn kim quang, kim quang ngưng tụ thành hai đóa sen vàng, hai Phật Đà ở trên kim liên từ hư hóa thực, ngăn cản đường đi của đám mây kia.
Phật Tổ Như Lai lạnh nhạt nhìn Di Lặc và Nhiên Đăng, tiếng nói của hắn vang vọng giữa trời đất: "Vì sao lại như vậy?"
Nhiên Đăng lạnh nhạt: "Không đi, ta sẽ phải chết trong lượng kiếp.”
“Đây là vọng ngôn!”
“Ta đã có dự cảm rồi!”
Phật Tổ Di Lặc cũng nói: "Ngươi đã không có đức thì ta phải đi thôi.”
Phật Tổ Như Lai nhìn sang Di Lặc: "Vạn pháp quy nhất, nhà có thể có nhiều cửa nhưng vẫn chỉ được có một cái nhà.
Bổn tọa có thể thừa nhận Phật môn mà các ngươi thành lập, cho phép các ngươi tự trị, nhưng Phật Giáo không thể tách rời.”
Di Lặc Phật cùng Nhiên Đăng Phật đồng loạt nhíu mày suy nghĩ, cả hai đều hơi lung lay trước câu nói của Như Lai.
Nhưng Phật Tổ Di Lặc nhanh chóng củng cố niềm tin của bản thân, hắn đáp trả: "Thấy sắc thân mà như không thấy, hiểu tâm mà thứ biến hóa không chừng, nếu được tâm và thân đều là hư không thì có khác gì Phật đâu.
Ta vốn là Phật, không cần ngươi thừa nhận ta vẫn là Phật, Phật môn của ngươi ta đã thấy rõ: tham lam, giết chóc, dâm tục, chính là chốn cực tà của tam giới. Ta chọn thoát thân khỏi chốn ấy, bái cùng tuyết sơn trên, lấy tuyết sơn chi tịnh thủy, trừng nhĩ tam độc chi tâm.”
Sắc mặt Phật Tổ Như Lai tối sầm lại, các ngươi thật to gan. Một luồng uy nghiêm bỗng dâng lên.
Nhiên Đăng và Di Lặc bị cỗ uy nghiêm này làm cho đứng cũng không vững.
Như Lai Phật Tổ cất giọng: "Nhiên Đăng, Di Lặc, bổn tọa thương cho hai ngươi bị ma đầu mê hoặc nên mới tìm cách khuyên bảo. Nếu các ngươi không chịu sửa sai thì bổn tọa coi như bản thân đang hàng phục ma đầu vậy.”
Giọng nói uy nghiêm mà lại bá đạo cất lên khiến toàn bộ chúng sinh trên cao nguyên phải run rẩy, nỗi sợ hãi khủng hoảng dâng lên trong lòng bọn hắn, không ít tu sĩ phàm nhân sớm quỳ rạp xuống.
Di Lặc Phật đè nén lại nỗi bất an trong lòng, hắn đáp lại vô cùng đanh thép: "Như Lai, ngươi không cần nhiều lời hoa mỹ, nếu ngươi cho rằng dùng thực lực là có thể khiến chúng ta cúi đầu thì ngươi sai rồi.
Sinh tử là khổ, phiền não vô lượng, chúng ta có cái tâm phổ độ thì sống chết cũng chỉ như ảo ảnh thoáng qua mà thôi.”
Như Lai Phật Tổ cũng cảm thấy có gì đó không ổn, đây không phải là tác phong của Di Lặc, với sự hiểu biết của hắn về đối phương thì thì chưa cần bản thân ra tay, Di Lặc đã hốt hoảng bỏ chạy rồi, không thì cũng đã giơ tay đầu hàng. Kẻ đó không phải người không màng đến sống chết, chẳng lẽ hắn đã có cách chống lại ta. Như Lai lập tức nghĩ đến Đường Tam Tạng, chẳng lẽ Di Lặc cũng gia nhập vào Thiên Đình rồi?
Như Lai Phật Tổ nghĩ đến đó thì lập tức dõi mắt điều tra khắp chư thiên, chung quanh không có thiên sứ của Thiên Đình, Hạo Thiên Thượng Đế đang ở trong Dao Trì chưa đi đâu cả, đại đội chấp pháp vẫn ở Thiên Đình. Hắn khẳng định đối phương không có người giúp đỡ nhưng sao ta vẫn cảm thấy bất an đến vậy, để tránh cho đêm dài lắm mộng, Như Lai quyết định lập tức trấn áp Di Lặc rồi áp giải hắn trở về Linh Sơn.
Như Lai Phật Tổ nói tiếp: "Chia rẽ Phật Giáo là đại tày đình, nếu không nhận tội thì ta chỉ còn cách cưỡng ép xử phạt thôi.” Nói rồi, hắn vươn tay về phía Nhiên Đăng.
Hư ảo Đức Phật sau lưng Như lai dập dềnh trôi nổi, hắn đứng trên đóa sen, chắc phải cao tới ba mươi ba trọng thiên, cái đầu khổng lồ cúi đầu nhìn xuống chúng sinh, vô hỉ vô bi.
Hư ảnh của Phật Tổ chậm rãi hạ cánh tay của mình xuống, “ầm!” Áp lực nặng nề từ trên trời giáng thẳng xuống, bàn tay Phật màu vàng như ngọn lửa trời đang bao trùm cả thế giới, mỗi đường chỉ trên bàn tay ấy đã như cả khoảng vực sâu rồi.
Ngàn vạn tu sĩ khắp tam giới đều ngẩng đầu, hoảng sợ nhìn bàn tay Phật màu vàng phía trên đang dần hạ xuống, đây là trời phạt sao? Đây là thực lực của Phật Tổ sao?
Nhiên Đăng cùng Di Lặc càng có thể cảm nhận được sự khủng bố của bàn tay kia, còn chưa hạ xuống đã phong tỏa thời không, thiên địa ngưng đọng, không cách nào lay động, sát khí khủng bố tập trung vào bản thân, trốn không được, tránh cũng không được.
Nhiên Đăng cuống quít hét lớn: "Di Lặc, còn không ra tay?"
Phật Tổ Di Lặc đột nhiên lấy ra một quyển trục rồi hét lớn: "Tên Đa Bảo kia, ngươi xem đây là cái gì?"