Hồng Hoang Quan Hệ Hộ (Bản Dịch Full)

Chương 140 - Chương 140: Bạch Cẩm! Ngươi Là Một Tên Tiểu Nhân Hèn Hạ

Chương 140: Bạch Cẩm! Ngươi là một tên tiểu nhân hèn hạ

Thái Thượng mừng rỡ: "Hay lắm! Cầm mà tràn thì không bằng dừng lại; sắc bén quá thì khó mà duy trì lâu dài. Kim ngọc đầy sảnh đường không ai giữ được; nếu giàu sang mà sinh kiêu ngạo, tức là đã tự mình lưu lại tội nghiệp. công thành thì phải lui về, đó mới là đạo trời.

Sau khi rời khỏi chúng ta, Thông Thiên cũng đã trưởng thành rồi!

Bạch Cẩm, việc xây đạo cung sẽ giao cho ngươi, cứ dựa theo ý tưởng của ngươi mà làm."

Bạch Cẩm vui vẻ nói: "Vâng! Sư bá." Sau đó hắn lập tức nghiêng đầu chạy về phía mấy người đang đào hố.

Ngân Linh truyền âm nói: "Sư huynh, người sẽ xây cung điện sao?"

"Ta xem qua rồi, có vẻ không khó!"

Huyền Đô truyền âm: "Sư huynh, ta cũng biết một ít về việc xây đạo cung."

Bạch Cẩm truyền âm: "Tình cảm này thật tốt! Chúng ta cùng hợp lực xây đạo cung cho Đại sư bá."

Mấy vị đệ tử Nhân Giáo đều vô cùng cảm động, Bạch Cẩm sư huynh không ngại đi xa ngàn vạn dặm để tới đây xây đạo cung cho sư phụ, làm gì có ai có tình nghĩa như thế chứ? Như vậy mới là người nhà này!

Làn sóng xây dựng bắt đầu ầm ầm nổ ra ở Dương Thủ Sơn.

Ba ngày sau, một tòa cung điện mới tinh mọc cao vút trên Dương Thủ Sơn, tòa cung điện được khắc ba chữ lớn sáng lấp lánh, Đâu Suất Cung.

Trong đại điện, chủ vị là một chỗ ngồi hình ngọn lửa, Thái Thượng ngồi tít trên cao, tăng thêm mấy phần uy nghiêm.

Phía dưới, mấy vị đệ tử và Bạch Cẩm đều ngồi xếp bằng trên bồ đoàn.

Bạch Cẩm cười nói: "Đại sư bá, ngài có hài lòng với đạo này cung này không?"

Thái Thượng nhìn xung quanh, bất lực nói: "Tổng thể thì tạm được nhưng lại hơi hoa lệ quá rồi."

"Đại sư bá, đây cũng không được coi là hoa lệ, ngài chính là Thánh Nhân, ta còn cảm thấy thủi thân thay ngài khi ở loại đạo cung này đó!"

Thái Thượng cười ha ha: "Thôi được! Nếu là một phần tâm ý của ngươi thì ta nhận."

Bạch Cẩm xấu hổ nói: "Đại sư bá, vẫn còn dư lại một ít phế liệu."

Thái Thượng tỏ ra hào phóng: "Cho ngươi đó."

Bạch Cẩm dập đầu lạy, vui vẻ kêu lên: "Đa tạ Đại sư bá! Đại sư bá, đệ tử muốn đi thỉnh an Nhị sư bá, mong Đại sư bá đưa ta đi một đoạn."

Thái Thượng vung tay lên, thân ảnh Bạch Cẩm lập tức biến mất.

Tại Côn Luân Sơn cao vút chìm trong mây, Quảng Thành Tử, Xích Tinh Tử, Ngọc Đỉnh Chân Nhân và đám đệ tử Xiển Giáo đang khổ cực leo lên chủ phong của Côn Luân Sơn, dưới chân còn có mây mù lượn quanh.

Từ Hàng bất lực nói: "Rốt cuộc sư phụ muốn phạt chúng ta đến khi nào?"

Ngọc Đỉnh Chân Nhân lắc đầu: "Không biết! Sư bá và sư thúc đều đồng loạt dọn đi nên trong lòng sư phụ tức giận, chúng ta chỉ có thể chịu phạt mà thôi."

Quảng Thành Tử tỏ ra bình tĩnh: "Việc trước kia chúng ta làm thật sự có hơi quá đáng, khó trách sư phụ sẽ tức giận."

"Ôi." Xích Tinh Tử thở dài: "Theo như ta biết, sau khi Bạch Cẩm viếng thăm, sư bá và sư thúc mới quyết định dọn đi ."

Thân thể mấy người đang cố gắng leo núi lập tức dừng lại một lát, nhớ tới Bạch Cẩm thì trong bụng bọn hắn đều như bị lửa đốt, nếu nói đám người Xiển Giáo khó chịu với ai nhất thì đó không phải là Đa Bảo đạo quân đánh bọn hắn, không phải là chúng đệ tử ngoại môn nhục mạ bọn hắn mà chính cái tên Bạch Cẩm vẫn luôn làm bộ làm tịch, nịnh hót lấy lòng sư phụ.

Trong mắt bọn hắn, Bạch Cẩm chính là đồ vô sỉ, là một tên tiểu nhân âm hiểm, thân là đệ tử Tiệt Giáo nhưng lại tới Xiển Giáo tranh thủ tình cảm.

Quảng Thành Tử nhảy mười thước, đứng lên một hòn đá, sau đó xoay người nhìn biển mây, kiên định nói: "Bạch Cẩm đã rời khỏi Côn Luân Sơn rồi, sau này chúng ta phải cố gắng gấp bội, để sư phụ thấy được sự ưu tú của mấy đệ tử chúng ta, cũng thấy rõ bộ mặt thật của tên tiểu nhân Bạch Cẩm."

Tất cả tiên nhân còn lại của Xiển Giáo đều gật đầu và lớn tiếng kêu: "Đúng vậy!"

Trong chốc lát, chúng đệ tử Xiển Giáo đều vô cùng hăm hở, ý chí chiến đấu sôi sục.

"Nhị sư bá, ta đến thăm ngươi đây." Một tiếng kêu vui sướng quét ngang bầu trời.

Thân thể của tất cả chúng tiên Xiển Giáo đều cứng đờ, đột nhiên bọn hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, chỉ thấy một đóa mây trắng bay qua bầu trời, trên mây trắng có một nhân ảnh quen thuộc.

Từ Hàng lầm bầm nói: "Hắn lại tới! Hắn lại tới!"

Quảng Thành Tử quát lên: "Đi nhanh, chúng ta lên núi!"

Mười bốn vị đệ tử Xiển Giáo vội vàng leo lên trên.

Ầm ầm! Âm thanh đá rơi truyền tới.

Mười mấy vị đệ tử Xiển Giáo đều ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một khối đá lớn rơi từ trên xuống dưới, nện trên vách đá, đập bể một mảng núi, sau đó vô vàn tảng đá nối đuôi nhau rơi xuống, trên tảng đá lớn còn có Thượng Thanh tiên quang lấp lánh.

Quảng Thành Tử ngửa mặt lên trời, tức giận kêu lên: "Bạch Cẩm! Ngươi là một tên tiểu nhân hèn hạ."

Ầm! Đá lớn nện vào giữa đám đệ tử Xiển Giáo.

"A..."

"A..."

"Đáng ghét!"

Trong những tiếng kêu gào thảm thiết, mười mấy vị đệ tử Xiển Giáo bị đánh bay giống như chim tước gãy cánh, sau đó xoay tròn rồi rơi vào trong mây.

Trên đỉnh Côn Luân Sơn, Bạch Cẩm cũng trợn tròn mắt, ta chỉ muốn chào thân thiện một câu mà sao các ngươi lại bay hết vậy? Hắn lặng lẽ đặt viên đá trong tay xuống, nghiêng đầu chạy về phía Ngọc Hư Cung, vừa chạy vừa hét lớn: "Sư bá, sư bá, không xong rồi!"

Một âm thanh uy nghiêm vang lên ở cửa của Ngọc Hư Cung: "Vào đi!"

Bình Luận (0)
Comment