Cách đó không xa chính Lục Thụ Thành Ấm rực rỡ gấm hoa, giống như một tấm gương sáng đặt cạnh hoa viên.
Bên cạnh hồ nước sạch sẽ còn để vài cái ghế nằm, bên cạnh mỗi cái ghế nằm còn có một cái bàn nhỏ, phía trên bàn đều để một đĩa trái cây.
Bạch Cẩm dương dương tự đắc, giới thiệu nói: “Cái bể bơi này được luyện chế từ tinh thể của Hằng Dương, tản ra nhiệt độ ổn định, ngàn năm cũng không bị tiêu tan, ao nước này chính là dùng nước sạch từ Hải Nhãn trộn với thủy tinh của Thiên Hà, có linh tính cường đại khiến thể xác tinh thần được thư giãn.”
“Giới thiệu cho các ngươi biết một chút về những kỳ hoa dị thảo này, đây là huyết chi, hoa bồ đề, quả nhập mộng, hoa long văn, quả sung, cây ngọc hỏa, hoa quỳnh nửa đêm, hoa huyền băng…”
Ba người nghe tên những loại hoa cỏ này, càng ngày càng cảm thấy quen thuộc, chẳng phải những thứ này đều ở bên trong đạo cung của sư phụ sao? Bọn hắn đột nhiên nghĩ tới khi sư phụ cho kiến tạo lại đạo cung trước đây đã bảo sư huynh đào bốn cái hồ nước, vốn không biết mấy loại kỳ hoa dị thảo đó di chuyển qua nơi nào? Bây giờ nhìn về phía hoa viên của sư huynh, trong phút chốc ba người đã hiểu ra, đây chính là đống phế liệu dư lại.
“Ha ha, đi, ta dẫn các ngươi đi xem nơi khác, đây là phòng bếp, đây là Tàng Kinh Các, đây là phòng ngủ, đây là phòng bài bạc, đây là phòng tập thể thao.”
Đủ loại kiến trúc cung điện khác nhau, ba người xem đến hoa cả mắt, đặc biệt là khi nhìn thấy những cái Tiên Bảo Thần Tài kia, trong lòng ba người càng thầm hâm mộ không thôi, sư phụ đối với sư huynh thật tốt.
Cuối cùng ba người nằm trên ghế nằm bên cạnh bể bơi, ngửa mặt lên nhìn bầu trời, những ngôi sao phía trên mái vòm đang tỏa sáng, đây là Tinh Thần Kim.
Bạch Cẩm nói: “Mở!” Mái vòm phía trên chậm rãi mở ra hai bên, lộ ra bầu trời trong xanh, một đàn chim mỹ lệ vừa vặn lướt ngang qua không trung.
Bạch Cẩm đắc ý nói: “Đạo cung của ta còn có thể mở ra đỉnh chóp, nằm ở đây uống chút rượu, ban đêm thưởng thức tinh không, thực sự là không thể đẹp hơn nữa.”
Thạch Cơ yếu ớt nói: “Nhìn đạo cung của sư huynh, Khô Lâu Đảo của ta giống như biến thành một man hoang chi địa.”
Vân Tiêu yếu ớt nói: “Tam Tiên Đảo của chúng ta cũng thành thâm sơn cùng cốc.”
Triệu Công Minh cảm thấy hào hứng nói: “Sư huynh, người có thể giới thiệu kỹ càng hơn về phòng bài bạc kia cho ta được không, Ta cảm thấy rất hứng thú với nó.”
Bạch Cẩm quay đầu liếc nhìn Triệu Công Minh một cái, đột nhiên nhớ tới vị này chính là thần tài trong tương lai, ban đầu cũng là ngoại môn thủ đồ của Tiệt Giáo. Hai mắt hắn bỗng sáng lên, trong lòng dâng lên một loại dự định nào đó, thân thiết cười nói: “Đương nhiên là có thể, có thời gian thì đến chỗ ta chơi vài ván nhỏ! Cố gắng thân cận một chút.”
Triệu Công Minh thụ sủng nhược kinh, vội vàng nói: “Bây giờ ta có thời gian, vẫn mong sư huynh chỉ giáo.”
“Ách...hôm nay không được, ta vừa mới trở về, tuy mới bôn ba một đoạn đường nhưng ta cũng mệt muốn chết rồi, để ta nghỉ ngơi thêm vài ngày đã.”
“Vâng, vâng, là ta lỗ mãng rồi.” Triệu Công Minh vội vàng nói.
Bạch Cẩm hỏi: “Đúng rồi, trong khoảng thời gian ta rời đi, Tiệt Giáo chúng ta không xảy ra chuyện gì chứ?”
Triệu Công Minh tùy ý nói: “Không có.” Rồi hắn cười ha hả nói: “Chúng ta là Thánh Nhân đại giáo, ai dám đến gây sự?”
“Không có việc gì thì tốt.”
Bạch Cẩm lười biếng nằm trên ghế tựa, cầm ly nước trái cây bên cạnh uống cạn, hương vị ngọt ngào lan tỏa khắp miệng, linh khí cuồn cuộn lưu chuyển trong cơ thể, không có việc gì thì tốt, một thân vô sự nhẹ nhàng, ngươi tốt ta tốt mọi người đều tốt.
Thạch Cơ ở bên cạnh nói: “Sư huynh, có chuyện!”
Triệu Công Minh nghi hoặc nhìn về phía Thạch Cơ, có chuyện gì? Sao ta lại không biết?
Thạch Cơ ngồi thẳng dậy, nghiêm túc nói: “Thật ra lần này ta đặc biệt đến đây để tìm sư huynh.”
Bạch Cẩm cười ha ha nói: “Thạch Cơ sư muội, không cần nghiêm túc như vậy, thả lỏng một chút, có việc gì từ từ nói.” Rồi hắn lại hít một hơi nước trái cây, hương vị không tệ.
“Ba ngày trước, sư phụ đã thu nhận năm ngàn đệ tử!”
“Phốc!” Trong miệng Bạch Cẩm phun ra một ngụm nước trái cây, nhanh chóng ngồi dậy ho sặc sụa, vội vàng hỏi: “Ngươi nói cái gì? Bao nhiêu đệ tử?”
“Sư phụ thu nhận hơn năm ngàn đệ tử.” Thạch Cơ thành thật nói.
Bạch Cẩm chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng một hồi. Sư phụ, không phải chúng ta đã nói trước, chuyện thu nhận đồ đệ sẽ bàn bạc sau sao? Không phải đã nói phải tuyển chọn tỉ mỉ mới thu nhận đồ đệ sao? Kết quả ta rời đi có mấy ngày, lão nhân gia người đã thu năm ngàn đệ tử? Đây chính là cái gọi là tuyển chọn tỉ mỉ mà người nói? Chọn cái cọng lông! Sư phụ! Người khiến ta quá thất vọng!
Bạch Cẩm thở dài một hơi, đột nhiên đứng dậy, sắc mặt dữ tợn hỏi: “Đều làm thẻ bài chứng minh thân phận rồi sao?
Thạch Cơ lắc đầu thành thật nói: “Không có!”
Nội tâm Bạch Cẩm buông lỏng, chưa làm thẻ bài chứng minh thân phận thì tốt, còn có thể trì hoãn chuyển chỗ trống, sao đó vẻ mặt hắn hòa hoãn lại nói: “Ngươi đã làm rất tốt khi không làm thẻ bài chứng minh thân phận cho bọn hắn.”
Thạch Cơ do dự một chút, cười ngượng ngùng nói: “Thật ra ta đã định làm nhưng mà những tên đệ tử vừa mới nhập môn kia đều bị Đa Bảo sư huynh mang đi, cho nên mới chưa làm.”