Gabriel cầm thanh kiếm khổng lồ, tức giận quát to: "Tội nhân, mau khai tên của ngươi ra.”
Phương Thiên Họa Kích trong tay Kim Bằng chuyển động, thế rồi “Binh!”, đập nát hai cánh chim của đối phương, Kim Bằng cười ha ha: "Xưa nay chỉ có ta định tội của người khác, đây vẫn là lần đầu tiên ta bị định tội đấy, nói cho ngươi biết cũng không sao, nhớ kỹ nhé, ta là Kim Bằng, Vũ Dực Tiên của đại đội chấp pháp.”
“Xoẹt!” Sau lưng Kim Bằng đột nhiên xòe ra một đôi cánh chim vi sướng khuấy động Hỗn Độn.
Hai tay Gabriel cầm chặt chuôi kiếm, hắn giáng mạnh cây kiếm khổng lồ của mình xuống, giọng nói uy nghiêm vang khắp Hỗn Độn: "Ta là Tổng lãnh thiên thần Gabriel, đại biểu cho vinh quang của Thượng Đế, cũng đại diện cho “Uy”, “Nghiêm". Cây kiếm trong tay hắn đâm thẳng xuống bên dưới.
Ầm! Một cỗ uy áp chấn động khủng bố bao trùm khắp nơi, ngàn vạn sợi lông màu trắng phát ra quang mang lóng lánh bay ra.
Kim Bằng vô thức nhắm chặt mắt, hắn cảm thấy đầu mình choáng váng, rồi sau đó là có một luồng sức mạnh khủng bố khiến trái tim hắn phải kinh hãi đang giáng xuống.
Kim Bằng nhanh chóng tránh đi, tốc độ của hắn đã đạt đến tối đa, một luồng kim quang hiện lên rồi biến mất trong vòng mấy vạn dặm.
Ầm ầm! Thanh kiếm thánh đã vung xuống, luồng ánh sáng trắng đó quét đến đâu thì tất cả đều hóa thành mảnh vụn, nát bấy, dao động đáng sợ bao trùm bốn phía.
Kim Bằng bỗng hiện thân ở phía xa xa, hắn cất tiếng cười lạnh: "Ta đã xem thường các ngươi rồi, thiếu chút nữa thì lại lật thuyền, bản lĩnh thì không có gì nhưng trò đánh lén thì nhiều nhỉ.”
Gabriel cả người lóng lánh thánh quang đi ra từ khu vực đầy ánh sáng hỗn loạn, hắn vô thức nhíu mày, không ngờ đối phương lại nhanh đến thế, hắn đột nhiên giơ cao trường kiếm trong tay, mũi kiếm chỉ lên trên trời rồi quát lớn: "Chỉ tốc quang hoàn!"
Mũi kiếm tản ra một vầng hào quang màu trắng sữa, nó nhanh chóng mở rộng ra bốn phía, hào quang đi qua nơi nào, nơi đó thì mọi vật ở nơi đó đều bị giảm tốc độ, ngay cả khí lưu động của Hỗn Độn cũng trở nên thong thả.
Kim Bằng cười lạnh: "Muốn hạn chế tốc độ của ta ư? Phá trận!"
Trong đôi mắt trắng tinh khiết của hắn bắn ra hai đạo thần quang hóa thành hai con rắn khổng lồ một đen một trắng, chúng quấn nhau một vòng rồi ngay lập tức nhào về phía vầng hào quang ở đối diện, Ầm! Chúng trực tiếp xuyên qua pháp trận trận của đối phương, hào quang nát bấy
Gabriel run rẩy, hai con rắn kia đã đi tới trước mặt hắn, khuôn mặt dữ tợn đó chuẩn bị cắn vào người hắn.
"Thiên Đường vinh quang!" Gabriel hét lớn, vương đầu đeo gai quan bay ra, hóa thành một Thiên Đường hư ảo, thánh quang ngâm xướng, đem cự xà dung nạp trong đó.
"Ha ha, liều pháp bảo sao? Anh không thể!
Xuất ra bản lĩnh thật sự của ngươi, ngàn vạn lần đừng làm ta thất vọng, phong dực phá vân
Kim Bằng đột nhiên lao ra, Phương Thiên Họa Kích từ trong tay bắn ra, nhất hóa hai hai hóa ba ba hóa vạn ngàn, vô số Phương Thiên Họa Kích hội tụ thành một đôi cánh sắt thép, giống như hai thanh đại đao, ngang nhiên chém xuống Gabriel.
Gabriel hai tay cầm kiếm, đột nhiên cắm ở trước mặt, vô lượng Thánh Quang ở trước mặt nở rộ, hình thành một cái bình chướng tinh bích.
Ầm!
Cánh sắt thép trảm trên bình chướng tinh bích, ca ca trên bình chướng dày đặc vết nứt, Binh! bình chướng nghiền nát, vô số Phương Thiên Họa Kích bắn ra, hướng Tổng lãnh thiên thần Gabriel nghiền ép mà đi.
...
Bên kia, Khổng Tuyên cũng dẫn đầu trước khi đến Thần Biển Poseidon, hai người ăn ý di chuyển ra ngoài ngàn vạn dặm, tránh ảnh hưởng đến đại quân.
Khổng Tuyên đứng trong Hỗn Độn, cười ha hả: "Chấp pháp đại đội Khổng Tuyên, xin ban giáo.”
Ba kích trong tay Poseidon vang lên, nước biển cuồn cuộn ầm ầm bốc lên, mênh mông vô biên vô lượng, thanh âm to lớn vang vọng trong Hỗn Độn: "Ta là Thần Biển Poseidon.”
Con rồng nến vẫn chưa đến ở phía xa, hét lên: "Khổng Tuyên, để lại hắn cho ta, ta sẽ nói với hắn ai mới là thần biển thực sự.”
Khổng Tuyên cười ha ha: "Chúc Long điện hạ, ta thừa nhận Long tộc các ngươi mới là hải thần chân chính, về phần vực ngoại hải thần này, ta liền vì Long tộc quét sạch.”
"Không cần đâu." Chúc Long không cam lòng kêu to, gặp phải một đối thủ thích hợp có dễ dàng không? Tại sao anh phải cướp của ta?
Poseidon giận dữ và quát: "Tiểu thần đất, dám coi thường ta, ta muốn ngươi cảm thấy cơn thịnh nộ của biển.”
Ầm ầm vô lượng nước biển ngưng tụ thành một pho tượng cự nhân, một tay hướng Khổng Tuyên đè xuống, uy năng khủng bố đem Hỗn Độn lực tất cả bài xích.
Khổng Tuyên mỉm cười, tuy nói thực lực chấp pháp đại đội không chênh lệch nhiều, nhưng cũng có phân biệt cao thấp, Khổng Tuyên chính là người đầu tiên chấp pháp đại đội được công nhận, cho dù Triệu Công Minh cũng có chút không bằng, đương nhiên Bạch Cẩm phải loại trừ ra ngoài.
Khổng Tuyên Vũ vung quạt lên, một đạo quang mạc ngũ sắc bao trùm mà ra, đảo qua, vô lượng nước biển cự nhân trong nháy mắt biến mất.
Poseidon hét lên khiếp sợ: “Cái gì?" Vùng biển của ta đâu?"
"Đương nhiên là bị ta thu, ngươi còn có thủ đoạn gì, chỉ cần thi triển, ta cho ngươi ba mươi chiêu.”
"Đáng ghét! Hàn Thủy Phong Phong!"
Ô ô ô!
Sương trắng tràn ngập hàn khí đáng sợ sinh ra trong Hỗn Độn, hình thành một cơn bão hướng Khổng Tuyên cuốn đi.
Khổng Tuyên tiếp tục vung quạt lên, ngũ sắc thần quang đảo qua, hàn khí bạch vụ trong nháy mắt tất cả đều biến mất.
“Cái này không có khả năng, tinh khiết chi sa!” Poseidon giận dữ.
Một tấm gạc được hình thành bởi hơi nước sạch bao phủ Khổng Tuyên, sợi này có thể sinh học hóa tất cả thành nước tinh khiết.
Khổng Tuyên mỉm cười, quạt lông vung lên, sa nước trong nháy mắt biến mất.
“Hải Vực Hỗn Loạn!”
“Cơn thịnh nộ của Thần Biển!”
“Vạn linh thôn phệ!”
“Naga phẫn nộ!”
Thần Biển Poseidon tung ra từng đạo thần thuật, tất cả đều bị Khổng Tuyên Nhất Vũ quạt thu hồi, theo thi triển thần thuật càng nhiều, trong lòng lại càng hoảng sợ, hắn rốt cuộc là cái gì? Loại cảm giác không khống chế này giống như đang đối mặt với Thần Vương, sâu không lường được, trong lòng một mảnh bối rối, chiến ý bất tri bất giác đã hoàn toàn không còn, chính mình cũng đã cảm giác mình thất bại.