Từng vị cường giả phát huy uy năng to lớn, ngăn cản tất cả thế giới ở bên ngoài.
Trên Thiên Đình, từng vị pháp tướng khổng lồ ngồi ngay ngắn như Thần Vương chí cao vô thượng, nhìn xuống chiến trường bên dưới.
Bạch Cẩm quan sát chiến trường, đột nhiên ngoảnh nhìn phía Tây, đanh giọng nói: "Có hai thế giới chí cường ra tay, bọn hắn không thể ngồi yên được nữa. Ai đi trấn áp?"
"Ta đi!"
Minh Hà giáo chủ đứng dậy, phóng ra sát ý ngút trời, ngưng tụ sát khí trên chiến trường, càng thêm cường đại.
Trước Mông Ế Đế Quan ở phía Tây, vô số con muỗi huyết sắc ngưng tụ thành huyết vân, nhào về phía chư thần. Những nơi huyết vân đi qua, toàn bộ thần linh đều rơi vào tình cảnh cơ thể khô quắt, tinh khí cạn kiệt, rơi xuống dưới.
Huyết Văn Phật Mẫu Bồ Tát không phải người mạnh nhất, nhưng lại có biểu hiện hung ác nhất, đến Ma tộc cũng thua xa.
Huyết vân vo ve xông về phía một thần hệ rộng lớn. Chủ thần của thần hệ nọ giận dữ gầm nhẹ: "Rốt cuộc đây là thứ gì?" Đáy mắt lóe lên vẻ sợ hãi.
"Lui, mau rút lui!" Chư thần vội vàng xoay người chạy xa.
Rầm!
Một vầng thái dương mọc lên trong Hỗn Độn, một vị thần linh mặc kim giáp ngồi ngay ngắn trong mặt trời, vô số tia Đại Nhật Thần Quang bắn về phía huyết vân.
Xì xì xì! Đại Nhật Thần Quang đến đối diện huyết vân trong nháy mắt, mấy ngàn vạn muỗi huyết bị thần quang thiêu cháy, thơm nức mũi.
Vô số muỗi huyết lập tức tụ thành Văn Mẫu Bồ Tát, vừa vung hai tay vừa hét to: "Huyết Hải vô lượng!" Huyết Hải cuồn cuộn dâng lên, hình thành sóng biển cuộn trào ập về phía mặt trời. Huyết Mẫu Bồ Tát cũng ẩn mình trong Huyết Hải.
Trong mặt trời, Thái Dương Thần Ra trắng trợn tỏ vẻ coi thường và ghét bỏ Huyết Hải.
Trong mắt chúng thần, mặt trời trấn áp Huyết Hải, Thần Vương chi uy mênh mông trấn áp Huyết Hải đến độ sóng không dậy nổi, sương mù đỏ cuồn cuộn từ trong Huyết Hải dâng lên, Huyết Hải nhanh chóng bốc hơi.
Thần Hệ Chi Chủ bị muỗi huyết chích ngẩng đầu nhìn mặt trời chí cao, lẩm bẩm: "Đây là Thần Vương! Thành trì này sắp bị phá rồi!"
Keng! Đột nhiên một tiếng kiếm minh vang lên, một đạo huyết quang lướt qua chiến trường.
Ầm! Mặt trời khổng lồ lập tức bị kiếm chém, Thái Dương Chân Hỏa bắn tung tóe.
Thái Dương Thần Ra lảo đảo lùi về sau, cúi đầu nhìn một vết kiếm xuất hiện trước ngực, ngay cả thần giáp cũng không thể bảo vệ hắn.
Huyết Hải bị bốc hơi hơn phân nửa lập tức ngưng tụ, lại hóa thành Huyết Muỗi lần nữa, có điều khí tức cực kỳ mong manh. Hắn vội vàng chắp hai tay trước ngực, cung kính nói: "Cảm tạ giáo chủ!"
Minh Hà giáo chủ giẫm lên Hỗn Độn đi đến, coi chiến trường như hậu hoa viên, thong dong dạo bước. Tất cả thần linh tấn công hắn đều bị kiếm khí khủng khiếp chém nát trong im hơi lặng tiếng.
Minh Hà giáo chủ liếc nhìn muỗi huyết, thản nhiên cất lời: "Sinh linh nơi Huyết Hải, ngươi khá lắm."
Huyết Văn Bồ Tát vội vàng kích động nói: "Đa tạ giáo chủ khen ngợi." Trong mắt sinh linh Huyết Hải, Minh Hà giáo chủ chính là chúa tể chí cao vô thượng, là đế vương của Huyết Hải, là chủ của sinh linh Huyết Hải, không thể đối nghịch.
"Đi hút thêm máu để bù lại cho bản thân, hiện giờ không có thời gian cho ngươi tu dưỡng."
"Vâng!" Huyết Văn Bồ Tát giật mình, lập tức hóa thành một đám huyết vân nhào về phía chúng thần ở đằng xa. Hắn đi đến đâu, tiếng kêu rên vang lên, vô số thần linh khô quắt rồi rơi xuống đất đến đó.
Minh Hà giáo chủ nhìn Thái Dương Thần Ra, cười gằn chất vấn: "Ngươi khinh thường Huyết Hải chi lực?"
Thái Dương Thần Ra nghiêm nghị nói: "Tất thảy thứ dơ bẩn đều bị tịnh hóa dưới thái dương."
Ầm! Vô lượng Thái Dương Thần Quang bắn về phía Minh Hà giáo chủ.
"Kiếm của ta giết thần, giết yêu, giết chúng sinh, là tuyệt sát chi kiếm." Nguyên Đồ Kiếm rơi vào trong tay, một kiếm đâm về phía Thái Dương Thần Ra, kiếm ý giết chóc huyết sắc phóng ra, chém đứt ánh sáng. Một kiếm này diệt sạch chúng sinh.
Thái Dương Thần Ra bỗng trợn to mắt. Một đạo kiếm khí huyết sắc trong đôi mắt tràn đầy Hỗn Độn, nhanh chóng biến lớn, không thể trốn, chẳng thể tránh!
Phập!
Minh Hà giáo chủ như hóa thân thành một thanh thần kiếm vô thượng, xuyên qua cơ thể Thái Dương Thần Ra, kiếm ý huyết sắc rơi xuống.
Ầm! Một phương thế giới đằng xa bị một nhát kiếm chém đôi.
Thái Dương Thần Ra cúi đầu nhìn vết thương cực lớn trước ngực, kiếm ý huyết sắc vẫn còn lượn lờ trên miệng vết thương. Hắn thốt lên đầy khó tin: "Không thể nào! Ngươi không thể nào mạnh như vậy!"
Phập phập phập! Từng đạo kiếm quang huyết sáng đâm vào cơ thể, thần thể giống như một cái sàng.
Ầm!
Thần thể của Thái Dương Thần Ra nổ tung, hóa thành từng đạo thần quang sáng chói chạy trốn, sau đó lại ngưng tụ thân hình ở đằng xa, như thể không bị thương. Tuy nhiên, khí tức đã giảm sút.
Minh Hà giáo chủ cần Nguyên Đồ Thần Kiếm, cười khẩy: "Ta có thể giết ngươi một lần, thì có thể giết ngươi vô số lần, tiêu diệt căn cơ đại đạo của ngươi."
Thái Dương Thần Ra cầm quyền trượng, giận dữ quát: "Minh Thần, ngươi còn không ra tay? Ngươi từ bỏ cơ duyên thành thánh thần sao?"
"Kéc kéc!" Trong tiếng kêu chói tai khó nghe, một thân ảnh bọc trong hắc bào từ trong một thế giới đổ nát đi ra. Thân ảnh bọc trong hắc bào, nhưng tay lại là Hoàng Kim Cốt Thủ, đầu là Hoàng Kim Cốt Đầu. Trong đầu bùng lên ngọn lửa màu đỏ, tỏa ra khí tức mênh mông có thể so với chí cường, vô cùng tà ý.
Minh Hà giáo chủ liếc nhìn kẻ được gọi là Minh Thần, cười khẩy: "Lại thêm một người, cùng giết đi!"
Thái Dương Thần Ra siết chặt quyền trượng, phẫn nộ hét lên: "Chúng ta có hai Thần Vương, ngươi giải quyết thế nào?"