Đa Bảo bình thản nói: "Đây là ý của sư phụ. Trước khi sư phụ trở lại, bọn hắn sẽ giao cho ta truyền đạo thụ nghiệp."
"Không phải do ta chưa trở về sao? Hiện tại ta đã trở về, sư huynh, ngươi hãy giao bọn hắn cho ta! Tránh làm cho sư phụ lo lắng."
"Không cho!"
"Thực sự không cho?"
"Thực sự không cho!"
"Nếu ngươi không cho, về sau ta sẽ nghiêm khắc quản giáo đệ tử ngoại môn, đảm nhiệm chức trách của một ngoại môn thủ đồ."
"Ngươi quản giáo nghiêm khắc, quản giáo nghiêm khắc...thật ra cũng không phải không thể thương lượng."
Bạch Cẩm cười nói: "Đa tạ sư huynh đã giao bọn hắn cho ta!"
Đa Bảo nhìn Bạch Cẩm, bất đắc dĩ cười nói: "Sư đệ, ngươi lại ép ta rồi!"
Bạch Cẩm thở dài nói: “Trước đây, ta lười quản chuyện của đệ tử ngoại môn, cũng không muốn quản. Nhưng từ sự việc này, sư phụ đã nổi lên sự bất mãn lớn đối với hành vi buông thả của ta, những chuyện ngoại môn đều đã bắt đầu làm phiền sư huynh, trong lòng sư đệ như ta cảm thấy rất sợ hãi!"
Sắc mặt của Đa Bảo thay đổi mấy lần. Kể từ khi mấy sư đệ Trường Nhĩ Định Quang Tiên, Cầu Thủ Tiên và Linh Nha Tiên đầu nhập vào Côn Luân Sơn, mấy trăm đệ tử Tiệt Giáo đều vây xung quanh hắn, lấy hắn làm đầu, được các sư đệ phía dưới kính trọng, đại đạo của hắn cũng thường xuyên rung động, bây giờ đã bước được nửa bước vào Đại La chi cảnh.
Tất cả những điều này đều do Bạch Cẩm ít hỏi đến các đệ tử ngoại môn được lựa chọn, nếu Bạch Cẩm thực sự nghiêm khắc ước thúc các đệ tử ngoại môn, e rằng con đường đại đạo mà hắn chạm vào có thể bị chặt đứt ngay lập tức.
Đột nhiên Đa Bảo nở nụ cười nói: "Ta cũng chỉ nói đùa với sư đệ một chút thôi, sư đệ quá nghiêm túc rồi, thật ra sư phụ vẫn rất quan tâm đến sư đệ, chỉ là sư đệ không có ở đây cho nên vi huynh mới tạm thời ước thúc mấy đệ tử mới nhập môn này."
"Thôi được, nếu sư đệ đã trở về thì đệ tử ngoại môn lần này cứ giao cho đệ, ta cũng dễ tĩnh tâm ngộ đạo."
"Như vậy không tốt đâu! Sư phụ giao cho ngươi truyền đạo thụ nghiệp."
"Bây giờ đã truyền xong!"
"Sư phụ nói, muốn tới lão nhân gia trước khi người trở về."
"Là sư huynh ta nhớ lầm, sư phụ chưa từng nói vậy."
"Chưa từng nói?"
"Thật sự chưa từng nois, sư đệ mau dẫn bọn hắn đi làm thẻ bài chứng minh thân phận đi!"
Bạch Cầm chắp tay hành lễ, cười ha hả nói: "Vậy thì cám ơn sư huynh!"
Đa Bảo ngồi trên chủ vị, chắp tay đáp lễ.
Bạch Cẩm quay người bước ra ngoài, hơn năm ngàn đệ tử đều yên lặng đuổi theo, ánh mắt lấp lóe, tâm tư dị biệt.
Cửa Đa Bảo Tháp mở ra một tiếng ầm vang, Bạch Cẩm mang theo hơn năm ngàn đệ tử mới nhập môn nối đuôi nhau đi ra.
Ngoài cửa, Triệu Công Minh lẩm bẩm nói: "Vậy mà thật sự bị sư huynh mang đi?"
Thạch Dương đắc ý nói: "Ta đã nói rồi mà, Bạch Cẩm sư huynh rất lợi hại."
Triệu Công Minh thắc mắc: "Nhưng tại sao Đa Bảo sư huynh lại đột ngột từ bỏ?"
Vân Tiêu như có điều suy tư nói: "Nên dung hòa lẫn nhau!"
…
Đêm khuya, một tiếng gầm lớn vang lên trong thiên không: "Vụ lợi, ích kỉ, không đoàn kết, không thành đoạn. Các ngươi đều không xứng làm đệ tử Tiệt Giáo, cút đi hết cho ta!"
"Chúng ta không phục!"
"Bạch Cẩm, ngươi khinh người quá đáng!"
"Chúng ta là môn hạ được Thánh Nhân thu nhập, dựa vào đâu mà ngươi trục xuất chúng ta?"
...
Từng tiếng gào thét vang lên.
Bốn Thanh Tiên Kiếm nở rộ hào quang chói mắt, che khuất cả bầu trời.
Mới tờ mờ sáng, Bạch Cẩm đã thu thập hành lý rồi dặn dò Cô Lương và Thạch Cơ trông coi đạo cung giúp, sau đó lén chạy đi, tiến vào hồng hoang để tìm kiếm thuyết thơ và viễn phương trong truyền thuyết, dự định đợi đến khi sư phụ nguôi giận mới trở về.
Nửa tháng sau, một luồng khí tức uy nghiêm đột ngột giáng xuống Đông Hải.
Keng!
Keng!
Keng!
…
Từng hồi chuông thanh thúy vang vọng khắp Đông Hải.
Toàn bộ chúng đệ tử của Tiệt Giáo đều nhao nhao rời khỏi đạo tràng, tụ tập về Kim Ngao Đảo, theo thứ tự tiến vào trong Bích Du Cung.
Thông Thiên giáo chủ ngồi trên chủ vị nơi cao, vô cùng uy nghi.
Chúng đệ tử của Tiệt giáo bái lạy rồi quỳ gối trên bồ đoàn, cung kính hô to: "Đệ tử bái kiến sư tôn!"
Thông Thiên giáo chủ ngồi trên chủ vị nhìn mấy trăm đệ tử phía dưới, trong lòng khẽ động, chợt dâng lên một cảm giác không hay, sao lại ít người như thế? Lúc này mới hỏi: "Đa Bảo, mấy đệ tử ngoại môn vi sư mới thu nhận đâu."
Đa Bảo cung kính nói: "Những đệ tử mới nhập môn kia đều bị Bạch Cẩm sư đệ dẫn đi rồi."
Thạch Cơ vội vàng đứng lên, có chút sợ hãi bái nói: "Sư... Sư phụ, những đệ tử mới được người thu nhận kia, phần lớn đều bị sư huynh trục xuất khỏi sư môn, chỉ để lại mười ba người."
Đột nhiên hai mắt Thông Thiên trừng lớn, hơn năm ngàn đệ tử mà chỉ lưu lại mười ba người? Nhất thời trong lòng đau xót một hồi, cái tên đệ tử bại gia này, cắn răng hỏi: "Lần này lại là nguyên nhân gì?"
Thạch Cơ cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói ra: "Sư huynh nói Tiệt giáo chúng ta không có tiền để làm thẻ bài chứng minh thân phận."
Thanh âm của Thông Thiên nhất thời tăng cao vài phần, quát: "Không có tiền? Hắn ở đâu?"
"Ách...cái kia, sư huynh chạy rồi, nói là muốn đi xem viễn phương."
Bên dưới vang lên một vài tiếng cười bị đè nén, rất nhiều đệ tử đều cố nén ý cười.