Bạch Cẩm nhìn quỷ hồn dữ tợn trong tay Hậu Thổ, trong lòng dấy lên một giác ngộ rõ ràng, Hậu Thổ nương nương đã bắt đầu tìm tòi khám phá ra chuyện luân hồi, ngoài mặt hắn không chút để ý mà cười nói: "Nương nương, tiểu quỷ này bị sao vậy? Ta thấy nó yếu lắm rồi đấy!"
"Chớ có coi thường bọn chúng, bởi vì thiên địa càng trở nên hoàn thiện hơn, những sinh linh mới sinh ra thì bình thường, sau khi chết đi toàn bộ đều hoá thành quỷ dữ. Giờ đây, Quỷ tộc càng ngày càng mở rộng ở hồng hoang, thậm chí một số nơi tăm tối đã hoàn toàn biến thành yêu ma quỷ quái. Có thể dự đoán rằng, nếu cứ để quỷ tộc tiếp tục khuếch trương mở rộng thì một ngày nào đó Quỷ tộc sẽ trở thành một chủng tộc cường đại rải rác khắp hồng hoang, thậm chí còn là chủng tộc đông đảo và khốc liệt nhất."
"Nương nương, chẳng lẽ trước đây không có quỷ tộc sao?" Bạch Cẩm tò mò hỏi.
"Xưa nay vạn vật sinh linh, trời sinh nguyên thần, cho dù nguyên thần có ngã xuống thì cũng có thể tu luyện thành thần thể, sao có thể có quỷ tồn tại được? Cũng chính là vì thiên địa vạn vật trở lại bình thường, sau khi chết đi ba hồn bảy vía mới biến thành Quỷ tộc."
"Ba hồn bảy vía này từ đâu mà đến?"
"Vạn vật sinh ra, trời đất sinh linh."
Bạch Cẩm lắc đầu không nói nên lời: "Thiên địa này cũng quá hào phóng rồi, vạn vật sinh ra thì đều trao hồn, vạn vật ngã xuống rồi thu lại quỷ hồn không phải là được rồi sao, lại còn trao hồn lại một lần nữa, tuần hoàn lợi dụng, phòng ngừa lãng phí."
Sắc mặt Hậu Thổ thay đổi, trong đầu lóe lên một tia chấn động, cả người thoáng chốc đứng ngây ra tại chỗ, trong đầu không ngừng vang lên một câu quanh quẩn: 'thu hồi quỷ hồn, tuần hoàn lợi dụng'.
Thấy Hậu Thổ lâm vào trầm tư, Bạch Cẩm đứng bên cạnh cũng bất động. Ta không nói gì hết, cũng không biết cái gì hết.
Sáng sớm tinh mơ, mặt trời hừng đông.
Hậu Thổ tỉnh dậy sau cơn trầm tư, trong lòng dâng lên một loại cảm giác khẩn trương, trong đầu giống như có thứ gì đó sắp sửa chui ra vậy nhưng thông tin quan trọng nhất lại bị khuyết thiếu, không thể rõ ràng, vô cùng khó chịu.
Bạch Cẩm hỏi: "Nương nương, người có sao không?"
Hậu Thổ chậm rãi thở dài một hơi, gương mặt lộ ra vẻ tiếc nuối nói: "Thời cơ chưa đến! Bạch Cẩm, ngươi có rảnh không?"
Bạch Cẩm gật đầu lia lịa nói: "Có đó! Hiện tại ta chính là đang bỏ nhà đi trốn đó, nương nương có điều gì cứ việc phân phó?"
"Bỏ nhà đi trốn?" Hậu Thổ không nhịn nổi kinh ngạc mà nhìn về phía Bạch Cẩm.
Bạch Cẩm gật gật đầu, u ám mà nói: "Ta vừa mới đắc tội tới sư phụ, sau đó liền tìm đường bỏ chạy."
Hậu Thổ cười ha hả rồi nói: "Thầy trò các ngươi cũng thật thú vị. Đi thôi! Đi theo ta! "
“Vâng!” Bạch Cẩm đi theo Hậu Thổ hành tẩu trên thiên địa hồng hoang làm tuỳ tùng dọc đường.
Trong khoảng thời gian này, bọn hắn gặp được rất nhiều bộ lạc Vu tộc và bộ lạc Nhân tộc, mỗi lần tiến vào vào một bộ lạc Vu tộc thì bộ lạc Vu tộc đó sẽ dùng lễ nghi cao nhất để chiêu đãi bọn bắn. Trên đường đi, bọn hắn ăn uống du ngoạn, nghiễm nhiên trở thành đầu lưỡi của hồng hoang.
Một buổi hoàng hôn của nửa tháng sau, trong bộ lạc Nghệ Vu, Bạch Cẩm ngồi vây quanh lửa trại cùng mấy vị đại vu. Một đám người cả nam lẫn nữ của Vu tộc ca múa chung quanh đống lửa trại rực cháy, cả quảng trường của bộ lạc rộn ràng tiếng cười nói vui vẻ.
Một đại vu vỗ vai Bạch Cẩm, cười ha ha nói: "Huynh đệ, rất cảm ơn ngươi đã đưa Tổ Vu đại nhân đến đây, ngươi là bằng hữu của Tổ Vu đại nhân thì cũng là huynh đệ của Vu tộc chúng ta.”
Mấy đại vu còn lại cũng đồng loạt kêu lên: "Đúng vậy!”
"Tuy Bạch Cẩm huynh đệ là Yêu tộc nhưng ta rất thích."
"Sau này Bạch Cẩm huynh đệ có gặp chuyện gì ở hồng hoang thì cứ nói ra tên của Quyền Phong Đại Vu ta đây, chắc chắn không có tên Vu tộc nào dám làm khó ngươi."
"Tên Quyền Phong ngươi có là cái thá gì? Muốn báo tên thì phải báo ra danh hiệu Tả Thiên Đại Vu của ta ấy.”
"Của ta!"
"Của ta!"
“Phải là ta mới đúng!
Những người còn lại cười to rồi tranh cãi lộn xộn.
Bạch Cẩm bưng cái bát lớn lên, cười nói: "Xin mời các vị huynh đệ, Bạch Cẩm là kẻ khù khờ, không biết nói chuyện! Có gì cần nói đều ở trong rượu rồi, tình cảm sâu sắc, một ngụm uống cạn!”
“Ha ha, Bạch Cẩm huynh đệ thật sảng khoái!”
“Cùng uống, cùng uống!
...
Tất cả đại vu đều bưng chiếc bát lớn lên uống một hơi.
Bầu không khí đang nhộn nhịp lại đột nhiên yên tĩnh, đám người tách ra hai bên nhường chỗ cho hai thân ảnh đi vào.
Một nam tử dáng người khôi ngô vạm vỡ, tóc dài xõa tung hai bên vai, sắc mặt nghiêm túc mang theo áp lực khủng khiếp.
Đi bên cạnh hắn là một nữ tử tuyệt đẹp, nàng mỉm cười nhè nhẹ nhưng lại toát ra khí chất trong trẻo lạnh lùng cự người ngàn dặm.
Mấy đại vu đồng loạt buông bát rượu rồi đứng dậy kêu lên: "Lão đại!”
"Tộc trưởng."
"Đại tẩu."
...
Bạch Cẩm cũng đứng dậy làm lễ.
Toàn bộ quảng trường bỗng chốc trở nên yên tĩnh.
Nam tử khôi ngô vung tay lên, cười ha ha nói: "Mọi người đứng sững ra đó làm gì? Tiếp tục uống, tiếp tục khiêu vũ đi."
Tiếng nhạc cao vút tiếp tục vang lên, tất cả Vu tộc lại nhảy múa trên quảng trường, khắp nơi rộn lên tiếng cười nói vui vẻ.