Hồng Hoang Quan Hệ Hộ (Bản Dịch Full)

Chương 164 - Chương 164: Ta Mới Là Tộc Trưởng Của Nhân Tộc!

Chương 164: Ta mới là tộc trưởng của Nhân tộc!

Nhân tộc tổ địa, đông đảo nam nữ Nhân tộc quỳ gối trước Nữ Oa Thần Điện, tiếng than khóc cầu xin vang khắp thiên địa nhưng mà một đống tin tức xấu liên tiếp truyền đến, bên trong Thần Điện lại không có chút phản ứng nào.

Nam tử quỳ ở đầu bỗng đứng lên.

Nữ Linh vội vàng quát: “Quỳ xuống!”

Nam tử chỉ vào Thần Điện, phẫn nộ nói: “Ngươi còn nhìn không ra sao? Thánh mẫu đã vứt bỏ chúng ta từ lâu rồi, sau khi sáng tạo ra chúng ta, Thánh mẫu đã không còn quan tâm đến chúng ta, nàng đã vứt bỏ chúng ta từ lâu rồi.”

Nữ Linh bỗng đứng lên tát một cái vào mặt hắn. .

Nam tử giơ tay nắm lấy tay của Nữ Linh, lạnh giọng nói: “Tộc nhân bên ngoài đang bị tàn sát, ta tuyệt đối sẽ không ngồi chờ chết ở đây giống các ngươi, ta cũng muốn điều động tộc nhân giết ra ngoài.”

Nữ Linh phẫn nộ nói: “Ta mới là tộc trưởng của Nhân tộc!”

“Từ lúc ngươi làm hại tánh mạng tộc nhân thì đã không phải nữa.” Nam tử rống giận kêu lên.

Đột nhiên một bóng người xẹt qua không trung, nghiêng người ngã xuống.

Nữ Linh trước mặt nam nhân bỗng phóng lên cao rồi ôm chặt thân ảnh đang ngã xuống kia.

Một nữ nhân cả người máu me, tuyệt vọng bi thương kêu lên: “Nhân tộc chúng ta đã bị tàn sát, là bị thánh mẫu bày mưu đặt kế, chúng ta vốn chính là thức ăn mà thánh mẫu chế tạo ra cho Yêu tộc.”

“Cái gì?”

“Ta không tin! Ta không tin!”

“Sao Thánh mẫu lại làm như vậy chứ?”

Ngàn vạn Nhân tộc phía dưới đều xôn xao cả lên.

Có người ngã ngồi trên mặt đất, sắc mặt suy sụp.

Có người dập đầu cốp cốp kêu rên.

Có người bỗng đứng bật dậy, vẻ mặt tràn đầy bi phẫn.

Sắc mặt của Nữ Linh trắng bệch đi trong nháy mắt. Không! Chắc chắn Thánh mẫu nương nương sẽ không làm chuyện như vậy.

Nam tử trên không trung gầm lên: “Tuy rằng thánh mẫu cho chúng ta sinh mệnh nhưng mà bộ tộc chúng ta tuyệt đối sẽ không làm thức ăn, bộ tộc chúng ta tuyệt đối không khuất phục. Ai đồng ý thì đi theo ta, chúng ta sẽ mở một con đường máu cho Nhân tộc. Từ giờ phút này trở đi, tộc chúng ta không tôn kính Vu, không thờ Tiên và cũng không tôn thờ Thánh mẫu nữa, chỉ dựa vào chính chúng ta. Giết!”

Một nam tử phía dưới dẫn đầu đứng dậy giơ tay rống giận kêu lên: “Tộc chúng ta sẽ không tôn trọng Vu, không thờ Tiên và cũng không tôn thờ thánh mẫu nữa, chỉ dựa vào chính chúng ta. Giết!”

Một nữ tử mặc da thú đứng dậy, gầm lên: “Tộc chúng ta không tôn kính Vu, không thờ tiên và cũng không tôn thờ thánh mẫu nữa, chỉ dựa vào chính chúng ta. Giết!”

“Tộc chúng ta không tôn kính Vu, không thờ tiên và cũng không tôn thờ thánh mẫu nữa, chỉ dựa vào chính chúng ta. Giết!”

“Tộc chúng ta không tôn kính Vu, không thờ tiên và cũng không tôn thờ thánh mẫu nữa, chỉ dựa vào chính chúng ta. Giết!”

“Giết!”

“Giết!”

“Giết!”

Càng ngày càng nhiều Nhân tộc đứng lên, tiếng rống giận chấn động thiên đia.

Nam tử giữa không trung kia quát lớn: “Mọi người đi theo ta!”

Phần lớn Nhân tộc đều đi theo nam tử, dứt khoát kiên quyết đi ra khỏi tổ địa và đi đến con đường trong bóng tối, một đường sát phạt.

Còn một số nữ tử vẫn ở lại, dẫn đầu là Nữ Linh tử thủ Thần Điện.

Bạch Cẩm đứng trên một ngọn núi cao chót vót, bên tai vang vọng tiếng than khóc cầu nguyện của Nhân tộc, hắn nỉ non trong lòng : “Đây là quyết định của Nữ Oa nương nương, cũng là lựa chọn của ta, dùng một thế hệ để đổi lấy sự quật khởi cho Nhân tộc. Các ngươi có oán, có hận thì ta đều chịu, tất cả nghiệp này đều nằm trên người ta.” Hắn chậm rãi nhắm mắt lại, sắc mặt suy sụp.

Tiếng kêu khóc thảm thiết vang lên từ phía Nam của Bất Chu Sơn, tiếng rên rỉ khắp nơi, vô số Nhân tộc ngã xuống, oán niệm ngập trời thổi đến Bất Chu sơn.

Bất Chu sơn là đạo tràng của Nữ Oa nương nương trước khi thành Thánh, giờ đây đang dần suy bại dưới oán niệm ngập trời của Nhân tộc.

Khí vận của Nhân tộc và Nữ Oa nương nương liên quan tới nhau, dưới tình huống càng ngày càng nhiều Nhân tộc oán hận Nữ Oa nương nương, nó đang không ngừng đứt đoạn, khí vận tuột dốc không phanh.

Tại Oa Hoàng Cung trong không gian Thiên Hư Không, Thanh Loan phẫn nộ nói: “Nương nương, Nhân tộc không oán Vu, không hận Yêu mà oán niệm lại đánh vào đạo tràng của người, còn hô hào không tôn thờ Thánh mẫu nữa, quả thực là đại nghịch bất đạo.”

Nữ Oa lạnh nhạt nói: “Ta cảm thấy rất tốt, trước kia bọn hắn ỷ lại vào ta, ỷ lại vào Vu tộc, nếu cứ như vậy thì Nhân tộc không cách nào trưởng thành được. Hiện tại chỉ có dũng cảm giết ra một con đường cho bản thân thì mới có thể trở nên cường đại, mới có thể có tương lai. Hiện tại, ta đã cho bọn hắn cơ hội này, nếu như bọn hắn còn không chịu tự lập tự cường, không tự mình mở ra một đường máu thì ta cũng không giúp được bọn hắn. Vị trí vai chính của thiên địa trước nay đều không phải dễ dàng đoạt được như vậy, chính bọn hắn phải đi chém giết, cũng phải tự mình đi gánh vác kết cục hôm nay.”

“Nương nương, lỡ như Nhân tộc không thể giết ra được con đường nào thì có phải sẽ hoàn toàn diệt vong không?”

“Chỉ cần bọn hắn không khuất phục, bọn hắn ắt có thể giết ra được.”

Thanh Loan trầm giọng nói: “Nương nương, rốt cuộc vì sao người lại mưu tính cho bọn hắn? Ngày sau ke là hí vận của người ở Nhân tộc sẽ bị hạ thấp, lại còn có thể sẽ phải nhận lấy cái danh lạnh nhạt, thậm chí bị một số Nhân tộc ghi hận, hận người suốt ngàn vạn kỷ nguyên, người làm như vậy chẳng có chỗ tốt nào cho người cả.”

Bình Luận (0)
Comment