Hồng Hoang Quan Hệ Hộ (Bản Dịch Full)

Chương 166 - Chương 166: Bạch Cẩm Bại

Chương 166: Bạch Cẩm bại

Một phụ nhân phía dưới đi ra, ôm đứa nhỏ quỳ trên mặt đất, bi thương kêu lên: “Thánh sứ! Rốt cuộc Thánh sứ cũng tới rồi, chết hết rồi, tộc nhân chúng ta đều đã chết hết rồi!”

Những người còn lại cũng đồng loạt quỳ xuống, tiếng than khóc vang vọng khắp thiên địa.

Khóe mắt Bạch Cẩm nhảy lên, nắm chặt nắm tay.

Viêm Lê Đại Vu cười to nói: “Thì ra là ngươi, Thánh sứ của Nhân tộc Bạch Cẩm, ngươi đi đi! Ta sẽ không làm khó ngươi.”

Sắc mặt Bạch Cẩm lạnh lẽo, duỗi tay ra, bốn thanh Tiên Kiếm hiện lên, sát kiếm linh hồn Thanh Minh Kiếm, sát kiếm công phạt Thanh Vũ Kiếm, thế kiếm thiên địa Thanh Tiêu Kiếm, khoái kiếm lưu quang Thanh Vân Kiếm, bốn thanh kiếm ở trong đêm tối lóng lánh thanh quang.

Viêm Lê Đại Vu thu lại tươi cười, lạnh giọng nói: “Bạch Cẩm, ngươi đây là có ý gì?”

“Tránh ra!”

Viêm Lê Đại Vu cười to nói: “Chỉ bằng ngươi mà cũng muốn ra tay với ta? Tổ Vu đại nhân không cho ta làm khó dễ ngươi, ngươi liền dám làm càn.”

Hắn lạnh lùng quát: “Cho mặt mũi mà không cần, bắt lại cho ta!”

“Ha ha.” Các đại hắn Vu tộc khác cũng cười to, hai đại hán Vu tộc chầm chậm bay tới chỗ Bạch Cẩm, răng rắc khởi động tay chân, cười xấu xa đánh giá Bạch Cẩm.

Bạch Cẩm cầm kiếm chỉa ra, quát: “Thanh Thiên kiếm!”

Bốn thanh Tiên Kiếm nháy mắt phóng lên cao, đứng trên đỉnh đầu của Bạch Cẩm, bên trong Thần quang dung hợp thành một thanh Thần Kiếm thanh quang lóng lánh, trên chuôi kiếm viết hai chữ to ‘Thanh Thiên’.

Thanh Thiên kiếm chính thủ đoạn mạnh nhất của Bạch Cẩm, Thanh Thiên kiếm xuất ra, thiên địa tiếp ứng, từng tiếng sấm sét ầm ầm vang lên ở không trung, mây mù cuồn cuộn quay cuồng.

Sắc mặt Bạch Cẩm nháy mắt tái nhợt, trên người đổ mồ hôi đầm đìa, cả người run rẩy, Thanh Thiên kiếm cũng là kiếm của thiên, Thiên Kiếm vừa ra thì lực lượng thiên địa một phương đều thuyên chuyển, áp lực khổng lồ giống như một thế giới đè lên trên người.

Thanh Thiên Kiếm khóa lại đám đại hán của Vu tộc, tất cả Vu tộc đều cứng đờ lạitrong nháy mắt, tiếng cười to biến mất. Vào giờ phút này, cỏ cây là kiếm, dòng suối là kiếm, ngọn gió là kiếm mà thiên địa cũng là kiếm.

Kiếm trong tay Bạch Cẩm xẹt qua hư không, khai thiên nhất kiếm!

Thanh Thiên Kiếm biến mất trong nháy mắt, một luồng sáng xẹt qua bóng đêm phân chia thiên địa âm dương.

Tất cả đại hán của Vu tộc đều bị chém thành hai nửa, thân thể mất đi trong tĩnh lặng tựa như bị thiên địa hủy diệt.

Viêm Lê Đại Vu trừng to mắt, phẫn nộ kêu lên: “Đáng giận!” Bỗng nhiên có một quyền chém ra, một luồng gợn sóng đánh ra ‘ầm ầm’, Bạch Cẩm phun một ngụm máu rồi bay ngược ra bên ngoài.

Cơ thể Viêm Lê Đại Vu cũng run rẩy, trên nắm đấm xuất hiện một vết máu, giận dữ kêu lên: “Bạch Cẩm, ta giết ngươi.”

Hắn nhanh chóng lao đến chỗ Bạch Cẩm giống như một hung thú thức tỉnh cơn bạo nộ vậy, trong thiên địa tràn ngập hơi thở tàn bạo.

Trong lúc bay ngược ra ngoài, ánh mắt Bạch Cẩm dần trở nên mông lung, Nữ Oa nương nương, rốt cuộc người muốn thế nào! Ta căn bản đánh không lại Đại Vu của Vu tộc.

Trong hư không Oa Hành Cung, Thanh Loan vội vàng nói: “Nương nương, Bạch Cẩm bại!”

Nữ Oa nương nương nâng lên một thứ trong tay, một tia Tạo Hóa Thần Lực ở đầu ngón tay di chuyển, lạnh nhạt nói: “Ta nói hắn có thể thì hắn có thể.” Nàng duỗi tay chỉ vào hình chiếu trong hư không, một tia Tạo Hóa Thần Lực tiến vào.

Thủ Dương Sơn, Thái Thượng ngồi xếp bằng ở trên đỉnh núi, ánh mắt nhìn hồng hoang đại địa nơi xa, ánh mắt nhìn đến Yêu tộc và Vu tộc đang không ngừng cắn nuốt Nhân tộc phía dưới, nhân quả huyết sắc ở giữa ba tộc.

Đột nhiên ánh mắt hắn chuyển động, nhìn thấy Bạch Cẩm chật vật, một tia Thái Thanh Tiên Quang trên tay bắn ra.

Côn Luân Sơn, Nguyên Thủy ngồi bên trong Ngọc Hư Cung, một tia Ngọc Thanh Tiên Quang trong tay bắn ra.

Bên trong Bích Du Cung ở Kim Ngao Đảo, Thông Thiên hừ lạnh một tiếng nói: “Một tên Đại Vu cảnh giới Đại La cũng đánh không lại, quả thực làm cho ta mất mặt.” Ngón tay hắn ngưng đọng, một tia Thượng Thanh Tiên Quang bắn ra.

Tất cả Nhân tộc ở núi rừng phía dưới đều ra lộ ra vẻ tuyệt vọng, mới vừa dâng lên một tia hy vọng lại lần nữa tan biến. Trong lòng liền xuất hiện thêm một tia oán khí, vì sao Thánh mẫu không tới? Vì sao Thánh mẫu mặc kệ chúng ta?

Trên đường bay ngược ra, đột nhiên bốn tia quang mang xuất hiện rồi chui vào trong cơ thể Bạch Cẩm.

“A…” Bạch Cẩm hét thảm một tiếng, tứ sắc quang mang trên người phóng ra, không trung hắc ám xoay tròn thành một lốc xoáy, dường như thiên địa đều đang xoay chung quanh Bạch Cẩm, vào giờ phút này Bạch Cẩm đã trở thành trung tâm của thiên địa.

“Giết…” Viêm Lê Đại Vu bạo nộ hét lớn một tiếng, một quyền chém ra, quyền thế ngập trời, phong tỏa thiên địa.

Bạch Cẩm duỗi tay đẩy ra, tứ sắc quang mang đảo qua. Rầm! Viêm Lê Đại Vu bay ngược ra ngoài trong nháy mắt, ‘ầm’ một tiếng đâm vào một ngọn núi cách xa ngàn dặm, cả tòa núi cao ầm ầm sụp đổ.

Bạch Cẩm bên trong tứ sắc quang mang sắc mặt đau khổ, ngẩng đầu rống to kêu lên: “A! Căng quá!” Thân ảnh hắn biến mất trong nháy mắt.

Viêm Lê Đại Vu từ bên trong phế tích lao ra, bỗng nhiên một nắm đấm xuất hiện ở trước mặt. Ầm! Một quyền đánh lên ngực của Viêm Lê Đại Vu, một luồng gợn sóng phóng ra, Viêm Lê Đại Vu đau đớn kêu lên một tiếng rồi phóng lên cao.

Bình Luận (0)
Comment