Thạch Cơ ngồi xổm xuống đấm bóp cho Bạch Cẩm: "Sư huynh, lúc trước vào hồng hoang, chắc chắn trên đường huynh đã gặp phải không ít gian khổ, trong lòng sư muội như ta cảm thấy thật đau lòng."
"Đúng vậy! Đúng vậy!" Cô Lương cũng vội vàng gật đầu.
Bạch Cẩm nằm lên ghế tựa, híp mắt hưởng thụ, nói ra thì cũng khá thoải mái dễ chịu nhưng kỹ thuật vẫn cần nâng cao, công lực không đều, nắm không đúng chỗ, vẫn còn thua xa ta.
Một hồi sau, Bạch Cẩm híp mắt ung dung nói: "Có việc gì thì nói đi, không nói thì ta đi đấy!"
Cô Lương và Thạch Cơ lập tức liếc nhau.
Cô Lương bèn chớp chớp hai đôi mắt to tròn khả ái, nói: "Ngươi là sư tỷ, ngươi nói đi!"
Thạch Cơ cũng trừng mắt nhìn lại: "Ngươi là sư muội, sư muội thì phải nghe lệnh của ta, ngươi nói đi!"
"Sư tỷ, sư huynh đối tốt với tỷ nhất mà."
"Sư muội, sư huynh thương ngươi nhất."
"Hai người các ngươi liếc qua liếc lại là có ý gì?"
Cô Lương lập tức nhắm mắt lại, không nhìn thấy, không nhìn thấy, ta đang ngủ rồi.
Thạch Cơ đành ngượng ngùng nói: "Sư huynh, ta định mượn huynh chút kim tiền."
Cô Lương cũng nhanh nhảu gật đầu nói: "Ta cũng vậy!"
Bạch Cẩm trợn mắt, cười nói: "Lúc trước ở Côn Luân, ta cho ngươi Công Đức Kim Tiền, ngươi lại tìm mọi cách từ chối, sao bây giờ lại chủ động muốn mượn?"
Thạch Cơ đứng dậy chắp tay hành lễ, nói: "Sư huynh, ta dự định tấn công vào Kim Tiên cảnh giới nhưng lại sợ sẽ gặp phải ngoại ma quấy nhiễu, xin huynh cho ta mượn một ít Công Đức Kim Tiền hộ thân, sau này nhất định ta sẽ trả lại."
Cô Lương liên tục gật đầu, nói: "Ta cũng vậy! Ta cũng vậy!"
Lúc này Bạch Cẩm mới chú ý, hắn đi ra ngoài một chuyến rồi trở về, vậy mà hai vị sư muội đã đạt tới Huyền Tiên Đỉnh Phong, chỉ thiếu một bước nữa sẽ thành Kim Tiên Đại Năng.
Bạch Cẩm ngồi dậy, mỉm cười khó tả, nói: "Đây là chuyện tốt, vậy cần bao nhiêu?"
Thạch Cơ dựng thẳng một ngón tay lên, ngượng ngùng nói: "Năm vạn!"
Rồi lại vội vàng bổ sung thêm một câu: "Ta nhất định sẽ trả lại mà."
Cô Lương cũng liên tục gật đầu, nói: "Ta cũng vậy! Ta cũng vậy!"
Bạch Cẩm vừa cười ha hả vừa nói: "Không cần trả lại, hai vị sư muội giúp ta quản lý Tiệt Giáo, bỏ công bỏ sức rất nhiều, năm vạn này coi như là thù lao cho hai ngươi." Nói rồi, hắn vung tay lên một cái, ngay lập tức tiền vàng trút xuống như mưa, xếp thành hai chồng nhỏ, một trận mưa phùn năm vạn công đức a!
Thạch Cơ kích động nói: "Đa tạ sư huynh! Đợi ta có được công đức, nhất định sẽ trả lại huynh!"
Cô Lương cũng kích động gật đầu liên tục, nói: "Ta cũng vậy! Ta cũng vậy!"
Hai người phất tay thu lại Công Đức Kim Tiền, sau đó bước nhanh ra ngoài.
Sau khi Thạch Cơ và Cô Lương rời đi được một lúc, Bạch Cẩm mới từ ghế tựa đứng lên, tự nói với chính mình: "Sư phụ đã thu nhận những đệ tử kia rồi, ta cũng nên đi gặp mặt một chút mới phải." Dứt lời, hắn nhảy ra khỏi ghế tựa rồi đi ra ngoài.
Bạch Cẩm đi tới trước Điểu Sào, lớn giọng nói: "Tiệt Giáo ngoại môn đệ tử tập trung trước Tam Quang Tiên Đảo."
Một lát sau, vài đám mây đủ màu sắc thưa thớt bay tới, bốn năm trăm tên Tiệt Giáo đệ tử đứng trước Tam Quang Tiên Đảo, trong số đó cũng có mấy người quen, ví dụ như tam tỷ muội Vân Tiêu, Triệu Công Minh và một số đệ tử quen thuộc ở Côn Luân Sơn, tất cả bọn họ đều ngơ ngác nhìn nhau.
Sắc mặt Bạch Cẩm nhất thời tối sầm, sao lại chỉ có vài người thế này? Không phải là vạn tiên đều nên tới hay sao?
Một đạo lưu quang xẹt ngang trên không trung, đáp xuống trước mặt Bạch Cẩm, hoá thành thân ảnh của Trường Nhĩ Định Quang Tiên, hắn khom lưng hành lễ, cười ha ha nói: "Trường Nhĩ Định Quang Tiên bái kiến sư huynh!"
Bạch Cẩm nhíu mày nói: "Những đệ tử còn lại thì sao?"
Trường Nhĩ Định Quang Tiên vừa cười vừa nói: "Đa Bảo sư huynh phái ta đến báo cho huynh một tiếng, những đệ tử còn lại đều đang nghe giảng đạo trên Đa Bảo Đảo, tạm thời không thể tới đây."
Bạch Cẩm trầm ngâm một lúc, sau đó hắn ngẩng đầu cười ha hả, nói: "Thật làm phiền đến Đại sư huynh quá, thân làm nội môn thủ đồ lại phải nhọc lòng vì chuyện ngoại môn đệ tử. Không sao, nếu bọn hắn đã không thể đến, vậy thì bỏ đi."
"Đa tạ sư huynh đã rộng lượng bỏ qua!" Trương Nhĩ Định Quang Tiên xoay người bay về phía xa.
Bạch Cẩm chắp tay hành lễ: "Bái kiến chư vị huynh đệ tỷ muội."
"Bái kiến sư huynh!"
Bạch Cẩm vừa cười vừa nói: "Lần này ta cho gọi chư vị huynh đệ tỷ muội tới là vì muốn làm quen một chút, bây giờ gặp được rồi, mọi người đều có thể giải tán được rồi! Trở về tu luyện cho tốt!"
"Vâng! Đa tạ sư huynh đã chỉ bảo."
Mấy trăm đệ tử đều chắp tay đáp lễ, sau đó quay người rời đi.
Bạch Cẩm đứng trên Tam Quang Tiên Đảo vắng vẻ, tự nói với chính mình: "Đại sư huynh thật là xảo trá, ngươi muốn làm ngoại môn thủ đồ thì cứ việc nói thẳng! Ta cũng sẽ không làm khó ngươi, hà cớ phải bày ra mấy thủ đoạn như thế này?"
Bỏ đi, không quan trọng, dù sao thì sư phụ cũng đã đồng ý triệt tiêu thân phận ngoại môn thủ đồ, đạn bắn tới chim đầu đàn cũng không bắn vào ta, vậy thì có gì mà ta phải sợ? Giờ đây cứ nhàn nhã bay về hướng mặt biển, đi dạo khắp nơi, tham quan phong cảnh Đông Hải một lát."
Bạch Cẩm đi từ mặt biển lên, mắt hắn có thể nhìn thấy vạn dặm sóng biếc đang soi chiếu trời xanh mây trắng, từng cánh chim biển bay xẹt qua bầu trời, những con cá chuồn nhảy vọt lên mặt biển, khung cảnh yên bình khiến tâm tình con người trở nên khoáng đạt, bao nhiêu muộn phiền lo âu đều tan biến.