Keng! Một tiếng đàn vang lên từ Cửu Tiêu vọng xuống tận Hoàng Tuyền như Phượng Hoàng rơi lệ máu, Thần Long rên rỉ văng vẳng mãi không dứt.
Trong Oa Hoàng Thiên, bỗng nhiên Nữ Oa giơ tay che ngực, trong lòng khẽ nhói lên. Nàng đau khổ cất lời: "Đại huynh, sao phải đi đến bước này!"
...
Trên không trung Bất Chu Sơn, Tổ Vu hệ không gian Đế Giang phong ấn Đông Hoàng Thái Nhất trong cơ thể như cái túi đỏ của mình. Ầm ầm ầm! Từng tiếng chuông dồn dập vọng ra từ trong cơ thể, túi đỏ rung lắc dữ dội.
Đế Giang giận dữ gào thét: "Thái Nhất, cùng chết với ta đi! Nổ..."
Đùng! Một tiếng nổ mạnh vang lên, một đám mây hình nấm mọc lên trên Bất Chu Sơn quét sạch thiên không hồng hoang, hồng hoang đại địa nổi cuồng phong cuồn cuộn, cát bay đá chạy.
Keng! một chiếc chuông lớn sáng bóng bay từ trong đám mây hình nấm ra, bên trong chuông lớn có nguyên thần của một con Kim Ô sáng rực bay ra ngoài. Ánh sáng chợt lóe lên, nguyên thần Kim Ô hóa thành hình người, chính là Đông Hoàng Thái Nhất. Thân thể hắn đã nát bấy chỉ còn lại nguyên thần may mắn sống sót.
Nguyên thần của Đông Hoàng Thái Nhất cụp mắt nhìn chiến trường hỗn chiến bên dưới, đầu óc rối như tơ vò. Đại ca chết rồi, Đại tẩu cũng mất mạng, chín điệt nhi đã vẫn lạc, Phục Hy bỏ mạng, Côn Bằng phản bội, hàng chục triệu Yêu Thần lẫn Yêu Thánh đã bỏ mạng hơn phân nửa, khí vận của Yêu tộc cũng tán loạn. Yêu Đình từ hưng thịnh đi đến diệt vong chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, vì sao vậy? Tại sao lại như thế?
Không đúng, Hỗn Độn Chung trấn áp khí vận của Yêu tộc, đột nhiên Đông Hoàng Thái Nhất cảm nhận được khí vận đang trôi đi của Yêu tộc không tan biến trong thiên địa mà dung nhập toàn bộ vào Nhân tộc. Chuyện này hết sức bất thường, kẻ nào đang giở trò sau lưng? Từng hình ảnh chợt lóe lên trong đầu hắn.
Phục Hy đầu quân vào Thiên Đình, chín điệt nhi bỏ mạng, Hi Hòa tách hồn xuống hạ giới, Vu tộc lên trời, Phục Hy hiến kế, Vu Yêu tộc tàn sát Nhân tộc. Hiện giờ, khí vận của Yêu tộc lại chảy về phía Nhân tộc, dường như có một bàn tay vô hình vẫn luôn thao túng tất cả. Trong đầu hắn xuất hiện một nữ tử hoa lệ ngồi trên vân sàng cao vời vợi: Nữ Oa.
Đông Hoàng Thái Nhất ngửa mặt lên trời cười to: "Ha ha... ha ha... Đồ lừa đảo! Tất cả nữ nhân đều là kẻ lừa đảo. Cái gì mà Yêu giáo, cái gì mà Thánh Nhân của Yêu tộc, tất cả đều là trò lừa bịp."
Keng! Đông Hoàng Chung rung lên phát ra tiếng chuông chấn động, sát khí của Yêu tộc tràn ngập khắp thiên địa, oán khí ùn ùn tụ lại tạo thành một con Kim Ô đen bốc cháy hắc hỏa bay lượn xung quanh Đông Hoàng Thái Nhất.
Đông Hoàng Thái Nhất giận dữ gầm lên: "Thánh Nhân thì sao nào? Hôm nay ta sẽ đánh lên đạo tràng của Thánh Nhân để đòi lại công bằng cho Yêu tộc ta."
"Chiếp chiếp chiếp!" Kim Ô màu đen vừa cất lên từng tiếng khóc thảm thiết vừa bay lên trên theo Đông Hoàng Thái Nhất, hóa thành một đạo hồng quang màu đen băng qua ba mươi ba tầng trời.
Ầm! Oa Hoàng Thiên vang lên một tiếng nổ mạnh, hắc vân cuồn cuộn bao phủ, Đông Hoàng Thái Nhất cưỡi một con Tam Túc Kim Ô đen xì xông vào Oa Hoàng Thiên. Hung sát chi khí ngập trời, cả Oa Hoàng Thiên gió thảm mưa sầu.
"Thúc thúc..." Một tiếng gọi đong đầy ngạc nhiên xen lẫn vui mừng đột ngột vang lên.
Biểu cảm tức giận của Đông Hoàng Thái Nhất chợt đông cứng lại, hắn trông thấy một người trẻ tuổi có mái tóc vàng đang đứng trước Oa Hoàng Cung nhìn mình với dáng vẻ ngạc nhiên mừng rỡ.
Đông Hoàng Thái Nhất im lặng giây lát rồi bật cười ha hả nói: "Thánh Nhân, hay cho một Thánh Nhân." Kim Ô đen ngưng tụ từ hung sát chi khí và oán khí dưới chân hắn hóa thành khói đen cuồn cuộn bắt đầu lan rộng.
Đông Hoàng Thái Nhất sải bước đi vào trong Oa Hoàng Cung.
Trong Oa Hoàng Cung, Nữ Oa nương nương ngồi trên vân sàng cao vời vợi, không buồn không vui, tựa như không hề phát giác những chuyện xảy ra bên ngoài.
Lục Áp ra nghênh đón, reo lên đầy vui mừng: "Thúc thúc, ngươi đến đón ta về ư? Sao phụ hoàng không tới?"
Đông Hoàng Thái Nhất chẳng nói chẳng rằng, chỉ dắt tay Lục Áp đi vào Oa Hoàng Cung.
Thái Nhất trông thấy Nữ Oa nương nương trên vân sàng, bước chân thoáng khựng lại, sắc mặt thay đổi mấy lần, có phẫn nộ cũng có không cam lòng, cuối cùng tất cả đều biến thành bất lực. Hắn cúi đầu, chắp tay thi lễ nói: "Bái kiến Nữ Oa nương nương!"
Nữ Oa gật đầu không lên tiếng.
Đông Hoàng Thái Nhất đứng thẳng dậy, trong đại điện lặng ngắt như tờ.
Đông Hoàng Thái Nhất cất giọng âm u: "Dưới Thánh Nhân đều là giun dế, câu này không sai tí nào. Ta đã được mở mang kiến thức về thủ đoạn của nương nương, ta tâm phục khẩu phục."
"Nếu tâm phục thì ngươi đã không nên đến đây." Giọng nói của Nữ Oa vang lên.
"Ta biết lẽ ra bản thân phải chết hoàn toàn ở Bất Chu Sơn, ta không nên sống sót.
Ta đến tìm nương nương chỉ vì muốn cầu xin nương nương một việc."
"Việc gì?"
"Bảo vệ chu toàn cho điệt nhi của ta."
"Mọi chuyện đều có một đường sinh cơ."
"Tạ ơn nương nương."
Lục Áp kinh hoảng nói: "Thúc thúc, ngươi đang nói gì thế? Chúng ta đi thôi, chúng ta về Yêu Đình nào!"
Đông Hoàng Thái Nhất vươn tay xoa đầu Lục Áp, đồng thời dịu dàng cất lời: "Yêu tộc đã thất bại, phụ hoàng ngươi chết rồi, ta cũng đã mất mạng, Yêu Đình cũng chẳng còn, sau này chỉ có thể dựa vào chính ngươi."