Triệu Công Minh tươi cười hỏi: "Mấy vị sư huynh đệ tên là gì?"
Một lão giả đứng khuất ngoài cùng bên trái chắp tay thi lễ: "Lữ Nhạc!"
Người trung niên mặt dài bên cạnh lạnh lùng cất lời: "Mã Nguyên!"
Một người trẻ tuổi tóc đỏ như lửa há miệng phun ra một đốm lửa, sau đó lên tiếng: "La Tuyên!"
Một đại hán râu dài kế bên trợn trừng mắt, trầm giọng giới thiệu: "Tì Lô Tiên."
"Pháp Giới!" Một đại hán cầm đại đao nói.
Triệu Công Minh cười ha ha: "Tiệt Giáo ta có nhiều anh tài gia nhập như vậy, ngày hưng thịnh ắt không còn xa. Thật đáng mừng!"
Trường Nhĩ Định Quang Tiên vừa cười vừa nói: "Sư đệ nói rất đúng, đệ tử Tiệt Giáo đều là người bảo vệ sự hưng thịnh của Tiệt Giáo ta, tuyệt đối không thể để bọn hắn lạnh lòng."
"Nhưng có một số kẻ vi phạm môn quy thì không thể mặc kệ, kẻo bọn hắn phá hủy căn cơ của Tiệt Giáo ta."
"Sư đệ, đại đội chấp pháp các ngươi quá nghiêm khắc rồi đó. Tất cả đều là đệ tử đồng môn, cần gì phải hành động tuyệt tình?"
"Chúng ta gánh vác Thánh mệnh, đương nhiên phải dốc sức dốc lòng."
Trường Nhĩ Định Quang Tiên chắp tay thi lễ: "Mời sư đệ về cho! Hôm nay sư huynh không tiếp khách."
Ánh mắt Triệu Công Minh dần trở nên nghiêm túc, nhất thời hắn chần chừ không tiến lên, lui cũng không được mà tiến cũng chẳng xong.
"Khi gặp trở ngại, người chấp pháp phải dứt khoát ra tay mới đúng. Công Minh à, ngươi khiến ta thất vọng rồi." Một giọng nói đột ngột vang lên trong thiên địa.
Triệu Công Minh chấn động cả người, bỗng ngẩng phắt đầu, vui mừng hô lên: "Sư huynh!"
Giữa thiên địa có một thân ảnh đi ra, người đó khoác trường bào màu xanh nhạt, đầu đội ngọc quan, mặc dù tướng mạo bình thường nhưng khí chất siêu nhiên thoát tục, chính là Bạch Cẩm vừa mới trở về.
Sau khi đạt đến Đại La thì Bạch Cẩm liền dạo quanh một vòng Đông Hải, chu du thiên địa trong một ngày, tốc độ không khá nhanh, cuối cùng cũng không cần truyền tống nữa rồi.
Bên trong Đa Bảo Tháp, đột nhiên âm thanh giảng đạo dừng lại, Đa Bảo ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài xa xa, khí tức Đại La trên người Bạch Cẩm vẫn chưa thu liễm hoàn toàn. Ở trong mắt Đa Bảo giống như trong đêm tối đột nhiên xuất hiện một cầng thái dương đỏ rực, rựa rỡ mà chói mắt.
Trong lòng Đa Bảo khó mà tin được, sao hắn có thể đạt đến Đại La Kim Tiên? Dựa vào tư chất của hắn thì làm sao có thể?
Mấy ngàn đệ tử ngồi xếp bằng phía dưới đều ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn Đại sư huynh, sao Đại sư huynh ngừng giảng đạo rồi?
Ở bên ngoài tháp, đám Khổng Tuyên, Vũ Dực Tiên và Ô Vân Tiên chắp tay mừng rỡ bái nói: "Bái kiến sư huynh!"
Bạch Cẩm gật đầu rồi cất bước đi tới Đa Bảo Tháp, bạch bào trên người lóe lên rồi hóa thành đồng phục chấp pháp màu tím, sau lưng khoác áo choàng bay phấp phới, anh vũ bất phàm.
Trường Nhĩ Định Quang Tiên hơi do dự, tiến lên một bước, nói: "Sư huynh, Đại sư huynh đang giảng đạo, hôm nay không tiếp khách."
Bạch Cẩm vung tay lên nói: "Cút ngay!"
Ầm! Một cỗ uy lực mênh mông của Đại La càn quét ra, đám người Trường Nhĩ Định Quang Tiên, Lữ Nhạc và Mã Nguyên đều kinh hãi mà hô lên một tiếng, không kiểm soát được thân thể mà bay ngược ra ngoài, sau đó ‘bùm’ một tiếng rơi vào trong biển, văng lên từng đạo cột nước.
Một khắc sau, từng bóng người lao ra từ trong biển rồi bay lên không trung, khó tin nhìn vào Bạch Cẩm.
Trường Nhĩ Định Quang Tiên khiếp sợ nói: "Ngươi cũng đạt đến Đại La?"
"Đạt đến Đại La rất khó à?" Bạch Cẩm đi vào bên trong Đa Bảo Tháp.
Toàn bộ đám người Triệu Công Minh đều lộ ra vẻ kích động, Bạch Cẩm sư huynh cũng là Đại La, vậy chúng ta còn sợ gì nữa?
Khổng Tuyên vung Linh Vũ Phiến trong tay lên, một đạo Kim Hành Chi Lực sắc bén quét về phía Trường Nhĩ Định Quang Tiên.
Bang! Một tiếng vang dội, biển khơi ‘ầm’ một tiếng dâng lên sóng lớn cao trăm trượng, Đa Bảo Tháp trở nên nhỏ bé ở dưới cột sóng lớn.
"Ha ha... Mã Nguyên, chết đi cho ta!" Đột nhiên trường bào màu đen trên người Vũ Dực Tiên co lại và hóa thành chiến giáp, tay hắn cầm Phương Thiên Họa Kích trực tiếp lao ra.
Trong tay Mã Nguyên xuất hiện một cái móc sắt, hắn hét lớn: "Để trái tim của ngươi lại!"
Quanh thân Triệu Công Minh xuất hiện hai mươi bốn viên Định Hải Thần Châu, mỗi một viên Định Hải Thần Châu chính là một phương hãn hải chi lực.
Ầm ầm! Cuộc đại chiến ở bên ngoài bắt đầu, thần thông pháp bảo ngập trời.
...
Bạch Cẩm bước vào trong Đa Bảo tháp, ngước mắt nhìn Đa Bảo đang ngồi trên chủ vị, hắn chắp tay thi lễ, cười nói: "Ra mắt Đại sư huynh!"
Đa Bảo đứng dậy, chắp tay đáp lễ, nói: "Ra mắt Bạch Cẩm sư đệ, chúc mừng sư đệ đạt đến Đại La chính quả."
Bạch Cẩm cười ha hả nói: "Cùng vui, cùng vui, sư huynh cũng đạt đến Đại La mà."
Mấy ngàn đệ tử bên dưới đều xôn xao, thấp giọng bàn luận sôi nổi, Đại sư huynh ngoại môn cũng đạt đến Đại La.
Da mặt Đa Bảo hơi co quắp lại, lời nói này của như thể đang đánh người vậy! Nỗi vui mừng khi đạt đến Đại La đã biến mất trong nháy mắt, hắn hỏi: "Sư đệ tới đây có chuyện gì không?"
Bạch Cẩm ra phía sau ngồi xuống, một tấm bồ đoàn hiện ra dưới mông, hắn ngồi xếp bằng ở trên bồ đoàn, cười nói: "Vừa mới đạt thành Đại La nên trong lòng có vào thứ không hiểu rõ, nghe nói sư huynh đang giảng đạo nên ta tới để luận đạo một phen."