Trên Thủ Dương sơn, Thái Thượng đang thảnh thơi thưởng thức trà, trên bãi cỏ trước mặt cách đó không xa, Chân Vũ đang cực khổ đánh Thái Cực quyền.
Chân Vũ đau khổ nói: "Sư phụ, ta đã đánh cả trăm ngàn lần rồi, bao giờ thì dừng lại đây?"
Thái Thượng nhàn nhã nói: "Tính tình của ngươi cương liệt nên cần phải trải qua uốn nắn, cương nhu cùng tồn tại thì mới có thể dài lâu, bộ Thái Cực quyền này rất thích hợp với ngươi."
"Sư phụ, nghe nói Thái Cực quyền này là do Bạch Cẩm sư huynh sáng tạo ra?"
Thái Thượng cười nói: "Lúc hắn pha trà thì đánh một bộ quyền pháp có một tia Thái Cực chi ý còn thô."
Đột nhiên bầu trời vang lên một âm thanh vang dội: "Địa phủ vừa mới lập có hàng trăm việc cần phải làm, ta tổ chức đại hội tuyển dụng ở địa phủ để tìm nhân tài quản lý địa phủ, dù cho là Yêu, Tiên, Thần hay Ma, ai có ý định đều có thể đến."
Chân Vũ lập tức dừng đánh quyền rồi nhìn Thái Thượng mong chờ nói: "Sư phụ..."
Thái Thượng đưa tay bắn ra, ‘ầm’ một tiếng vang vọng ra từ trên người của Chân Vũ.
"A!" Chân Vũ kêu đau một tiếng lại vội vã khoa tay múa chân tiếp tục đánh quyền.
Thái Thượng nhấp một ngụm trà nói: "Ngươi vô duyên với địa phủ."
"Vâng!" Chân Vũ u oán trả lời.
...
Trên Côn Luân Sơn, một đám đệ tử của Xiển Giáo tụ tập ở trước Ngọc Hư Cung chân thành chắp tay cúi đầu nói: "Đệ tử cầu kiến sư tôn."
Thân ảnh bên trong Ngọc Hư Cung từ hư hóa thành thực, ánh mắt lóe lên một tia bất đắc dĩ, vừa mới ngao du hư không đã bị gọi trở về. Sao đồ đệ của ta lại nhiều chuyện như vậy chứ? Còn lâu mới bớt lo như Bạch Cẩm.
Thanh âm Nguyên Thủy uy nghiêm vang lên: "Vào đi!"
Chúng đệ tử đi vào Ngọc Hư Cung, cúi chào bằng đại lễ.
"Có chuyện gì?"
Quảng Thành Tử cung kính nói: "Sư tôn, địa phủ đang tìm người quản lý, đệ tử muốn đi thử một lần, kiếm công đức kéo dài số mệnh cho Xiển Giáo."
Một đám đệ tử đều nhìn về phía Nguyên Thủy Thiên Tôn với mắt ẩn giấu khí thế hừng hực, địa phủ chính là âm giới của hồng hoang, chúa tể của sinh tử luân hồi. Nếu có thể trở thành chủ của địa phủ thì sẽ có được sự tôn vinh vô hạn, còn có công đức vô lượng, đối với cá nhân chính là một chuyện tốt rất lớn.
Nguyên Thủy bấm đốt ngón tay tính toán thiên cơ, lại nhìn Thái Ất Chân Nhân một chút, sau đó thanh âm hùng vĩ vang lên: "Địa phủ là chuyện trọng đại, toàn lực thực hiện."
"Vâng!" Các đệ tử đều mừng rỡ đáp.
"Nhớ kỹ, không được vô lễ với Bình Tâm."
Quảng Thành Tử hỏi: "Sư tôn, Bình Tâm nương nương cũng là thánh nhân sao?"
"Ở bên trong địa phủ thì ngang hàng với thánh nhân."
Tất cả đệ tử bên trong Xiển Giáo đều hiểu rõ, ở bên trong địa phủ ngang hàng với thánh nhân nhưng mà ở bên ngoài địa phủ thì sẽ không phải như vậy rồi.
...
Vô Đương thánh mẫu đi vào Bích Du Cung ở Kim Ngao đảo, cung kính chắp tay thi lễ nói: "Sư tôn, địa phủ tìm kiếm chúa tể, chúng ta có cần phải đi không? Rất nhiều đệ tử đang nóng lòng muốn thử."
Thông Thiên bật cười nói: "Cái này vừa nhìn đã biết là tác phẩm của Bạch Cẩm, chúng ta không cần phải nhúng tay để cho bọn hắn yên tâm."
Vô Đương thánh mẫu cung kính nói: "Vâng, vậy thì đệ tử đi động viên an ủi bọn hắn." Nói xong quay người đi ra ngoài.
Vẻ mặt của Thông Thiên bỗng thay đổi một chút, một tia ý thức phân ra tiến vào bên trong không gian giấc mộng, bên trong không gian đó Bạch Cẩm đang chắp tay bái một pho tượng ở phía trước.
Thân ảnh của Thông Thiên hiện ra nói: "Đây là không gian bên trong mộng của ngươi sao?"
Bạch Cẩm gật đầu liên tục nói: "Sư phụ mắt sáng như đuốc."
"Nói đi, tìm vi sư làm gì?"
"Sư phụ, địa phủ đang tìm người quản lý, đệ tử cảm thấy Đại sư huynh rất thích hợ, người để hắn đến nhận lời mời đi! Có đệ tử ở đó, đảm bảo Đại sư huynh có thể càng thêm vinh quang."
Thông Thiên tức giận nói: "Đừng hòng mơ tưởng, đệ tử mà ta cất công bồi dưỡng, sao lại có thể tặng cho nàng."
"Ách!" Bạch Cẩm u oán nói: "Sư phụ người vừa mới không chút khách khí đưa con cho địa phủ, người có biết đệ tử thương tâm cỡ nào không?"
"E hèm, là mượn không phải đưa, ngươi và Bình Tâm cũng là đã quen từ lâu, ôn lại chuyện cũ cũng rất tốt mà. Ngươi còn có việc không? Không có chuyện gì thì vi sư đi đây."
"Sư phụ người có muốn suy nghĩ thêm hay không? Cai quản địa phủ thật sự có rất nhiều chỗ tốt."
"Địa phủ vô duyên với Tiệt Giáo chúng ta!" Thân ảnh Thông Thiên biến mất ở trong không gian, một thanh âm vang vọng lại: "Nhớ kỹ, địa phủ không thể rơi vào trong tay của Tây Giáo."
Bên trong địa phủ, Bạch Cẩm đang nằm nhoài người bỗng nhiên thức tỉnh, hít thở một hơi thật dài, sư phụ thân ái của ta! Sao người lại tàn nhẫn như vậy!
Một đại vu ở bên ngoài kêu lên: "Bạch Cẩm huynh đệ, Hình Thiên đại vu đã bố trí tiểu thế giới xong rồi."
"Đến đây!" Bạch Cẩm đứng dậy đi ra bên ngoài.
...
Một đóa tường vân từ bên trong Cực Lạc tịnh thổ ở phương Tây bay ra hướng về phía U Minh giới mà tới, đứng bên trên tường vân là một đám người đầu trọc. Tuy rằng Tây Giáo không có đổi tên thành Phật Giáo thế nhưng lại ngày càng giống với Phật Giáo, giáo lý chế độ cũng ngày càng hoàn thiện.
Di Lặc cười ha hả nói: "Sư phụ nói trong địa phủ có nhiều oán nhiều hận nhiều tham nhiều ngược, vậy thì hãy để Phật hiệu phương Tây chúng ta đến thanh tẩy."
Tất cả những tên đầu trọc còn lại chắp tay trước ngực thi lễ nói: "Tôn pháp chỉ!"