Hồng Hoang Quan Hệ Hộ (Bản Dịch Full)

Chương 219 - Chương 219: Nguyên Thủy Thiên Tôn Tìm Gặp

Chương 219: Nguyên Thủy Thiên Tôn tìm gặp

Trong địa phủ, Bạch Cẩm ngồi trong một tòa cung điện, trước mặt hắn là một tấm màn đang phát sáng lơ lửng trên không, trên màn hình là nội dung của phần thi viết. Hắn đau khổ bắt đầu chữa bài thi, trong tay cầm một cái đùi thơm ngào ngạt, nhìn một cái lại cắn một miếng, tay nghề Bình Tâm nương nương đúng là không có gì để chê.

"Nếu ta là Âm Đế, ta sẽ thành lập đội quân trăm vạn âm binh, tất cả nghe ta thì sống, chống ta thì chết, để Âm Gian của ta thống trị tam giới."

Bạch Cẩm vung tay lên, một tiếng “ầm” vang lên, tấm màn sáng nát bấy, ảo tưởng bản thân là kẻ vô địch thiên hạ thật đấy à, thứ người gì không biết!

Hắn tiếp tục nhìn câu trả lời tiếp theo, nhìn một hồi thì cảm thấy tầm mắt dần dần mơ hồ, mí mắt nặng như rót chì, cái đùi nướng trong tay nện xuống mặt bàn, hắn cúi đầu nằm sấp trên bàn, tiếng ngáy bắt đầu vang lên.

Trong giấc ngủ, Bạch Cẩm mơ hồ đi tới Côn Luân Sơn, đứng trước Ngọc Hư Cung.

Một trận gió lạnh thổi tới, Bạch Cẩm rùng mình một cái, đột nhiên bừng tỉnh, hắn ngẩng đầu nhìn tấm biển Ngọc Hư Cung rồi lầm bầm: "Sao ta lại tới nơi này? Ta lại mơ sao?”

“Vào đi!” Một giọng nói hùng hồn truyền ra từ trong Ngọc Hư Cung.

Bạch Cẩm lập tức cất bước đi về phía Ngọc Hư Cung, hắn tiến vào trong Ngọc Hư Cung rồi quỳ gối trên bồ đoàn, sau đó cung kính nói: "Đệ tử Bạch Cẩm bái kiến sư bá.”

“Đứng dậy đi!”

"Đa tạ sư bá."

Bạch Cẩm đứng dậy, hắn ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, tư thái nghiêm chỉnh.

Nguyên Thủy Thiên Tôn phía trên chủ vị nói: "Ngươi có biết vì sao ta lại tìm ngươi không? ”

"Đệ tử ngu dốt, không hiểu Thánh ý."

“Quảng Thành Tử nói Tây Giáo phái rất nhiều đệ tử đến tham dự đại hội tuyển dụng, trong số đó có người nào phù hợp với vị trí Minh Đế của Địa Phủ không?"

Bạch Cẩm nghe lời ấy liền hiểu, lập tức cung kính nói: "Khởi bẩm sư bá, giáo lý Tây Giáo không thích hợp với Địa Phủ.”

"Thật vậy ư?"

Bạch Cẩm liên tục gật đầu nói: "Đệ tử là một con bạch hạc thuần khiết, đệ tử không biết nói dối.”

"Như vậy thì tốt, ngươi đi đi! Địa phủ có công với hồng hoang, phải tuyển người cho kĩ.”

Bạch Cẩm cung kính nói: "Vâng! Thật ra trong lòng đệ tử đã có quyết định rồi, dựa theo tính toán của đệ tử, địa phủ có bao nhiêu m Thiên Tử thì cứ để mỗi người một chức vụ. Có người chấp chưởng sinh tử, có người quản lí chuyện phán xét, có người chấp chưởng hình ngục, người thì chấp chưởng chuyện luân hồi… Bình Tâm nương nương có vẻ cũng đồng ý với ý nghĩ này của đệ tử.”

"Được!" Nguyên Thủy vung tay lên, thân ảnh Bạch Cẩm lập tức biến mất.

Trong Ngọc Hư Cung của Côn Lôn Sơn, Nguyên Thủy mở mắt ra, bật cười nói: "Thế mà lại có cùng ý nghĩ với ta nhưng hắn đã nói ra thì phải thừa nhận phần nhân quả này của hắn. Thôi được! Sau này quan tâm nhiều hơn một chút là được rồi.”

Hắn kêu lên: "Thái Ất!”

Thái Ất Chân Nhân râu tóc bạc phơ mặc đạo bào đi vào đại điện, cung kính hành lễ rồi nói: "Sư tôn!”

"Vi sư truyền cho ngươi một môn thần thông, tên là Thập Phương Hóa Thân."

“Đa tạ sư tôn!

Trong địa phủ, Bạch Cẩm mơ mơ màng màng mở mắt, hắn đứng dậy ngáp một cái, muốn ta ngủ thì cho ta ngủ thêm một lát chứ! Vừa ngủ liền tỉnh, không phải là giày vò người ta sao?

Nửa ngày sau, Bạch Cẩm sửa sang lại ngọc phù sau đó đi ra ngoài, hắn tìm được Bình Tâm nương nương còn đang nướng thịt liền ngồi xuống ghế đá đặt bên cạnh nàng. Hắn ngước ánh mắt tràn đầy mong chờ nhìn xiên thịt, nói: "Nương nương, ta kiểm tra tất cả bài thi một lượt rồi.”

Bình Tâm cười nói: "Nhanh như vậy sao? Có bao nhiêu người phù hợp cho vị trí Minh Đế?”

Bạch Cẩm vung tay lên, trước mặt hiện lên mấy khung ánh sáng, trên mỗi khung sáng đó đều có một bức chân dung nho nhỏ, bên cạnh viết giới thiệu, phía dưới là nội dung bài thi của bọn hắn.

Bình Tâm đảo qua từng khung sáng rồi nói: "Thái Ất Chân Nhân của Xiển giáo, Thanh Hư của Xiển giáo, Linh Bảo đại pháp sư của Xiển giáo, Hoàng Long của Xiển giáo, Ba Tuần của Tu La tộc, Đinh Thắng của Tu La tộc, Lợi Thiên của Tu La tộc, Tán tu Cửu Tuyệt Chân Nhân, Tán tu Điên Đảo Đạo Nhân, Yêu Vương Hắc Thủy, sao lại có nhiều người như vậy? ”

"Nương nương, ta đây chỉ là sơ tuyển, cần ngài tiếp tục tiến hành phỏng vấn nữa!" Hắn lén lút vươn tay rút một xiên thịt ra khỏi giá nướng.

“Tại sao không có một đệ tử nào của Tiệt giáo các ngươi?”

Bạch Cẩm ngẩng đầu bốn mươi lăm độ nhìn lên trời cao, cảm thán nói: "Hồi bẩm nương nương, vì tình yêu của sư phụ đối với chúng ta quá sâu đậm.”

Bình Tâm nương nương bật cười: "Tình cảm của thầy trò các ngươi thật tốt.”

"Thật lòng thì ta cũng cảm thấy như vậy."

Bình Tâm vung tay lên, lại có mấy khung sáng bay lên từ bên trong ngọc phù, tất cả chỉ có ảnh chân dung không, Bình Tâm nói: "Thêm cả bọn hắn vào.”

Bạch Cẩm lại lặng lẽ nhón thêm một xiên thịt nữa rồi nói: "Nương nương, dường như giáo lý của Tây Giáo không phù hợp với Địa Phủ chúng ta.”

"Ít nhiều vẫn phải nể mặt hai vị Thánh Nhân của Tây Phương."

“Hiểu rồi!” Hắn iếp tục đưa tay ra.

"Tiểu Bạch, đủ rồi! Ta chỉ còn chút này thôi.”

Bạch Cẩm ngại ngùng thu tay lại: "Nương nương, chuyện Minh Đế rất quan trọng, người [hải đích thân phỏng vấn.”

"Được!"

Bình Luận (0)
Comment