Trên quảng trường của một bộ lạc khác, một lão đầu tóc tai rối bù ngồi xếp bằng trước phù triện. Hắn ngẩng đầu nhìn phù triện, vừa vươn tay quơ túm như muốn bắt lấy cái gì đó vừa lẩm bẩm: "Ánh sáng, lửa, rốt cuộc điều gì khiến ánh sáng sinh ra lửa, là điều gì? Vì sao mình không nghĩ ra?"
Những tộc nhân đi qua quảng trường đều lắc đầu nhìn lão giả với mắt tràn đầy thương hại, sau đó lại tiếp tục làm việc của mình.
Bạch Cẩm lẳng lặng nhìn lão giả trên quảng trường. Lửa à? Đó là một trong những chuyện Nữ Oa nương nương bảo mình giải quyết sao? Hắn lập tức đáp từ trên trời xuống, trên người lóe sáng rồi hóa thành một Nhân tộc trẻ tuổi mặc da thú. Sau đó hắn đi vào trong bộ lạc, quan sát xung quanh.
"Này, tiểu tử, ngươi đứng lại cho ta!" Một tiếng quát to bỗng vang lên.
Bạch Cẩm dứng bước, một người trung niên để râu quai nón sải bước từ đằng xa đi tới, giọng nói to như tiếng sấm rền: "Tiểu tử, ngươi không phải người của bộ lạc chúng ta, ngươi là ai?"
Bạch Cẩm vội vàng lên tiếng: "Ta là Thiết Chùy đến từ bộ lạc Đại Khâu."
Người trung niên để râu quai nón nhíu mày nói: "Ta biết bộ lạc Đại Khâu, sao ngươi lại đến chỗ chúng ta?"
"Tộc trưởng phái ta tới, bảo ta hỏi thăm xem bộ lạc các ngươi có gặp khó khăn gì không, có thể chống chọi qua ban đêm không?"
Người trung niên để râu quai nón nhìn Bạch Cẩm bằng ánh mắt khinh bỉ, đồng thời gầm lên: "Gặp khó khăn thì sao nào? Các ngươi có thể trợ giúp chúng ta không? Về nói với tộc trưởng các ngươi là trước đây Vu, Yêu đuổi giết chúng ta còn chống chọi được huống chi là ban đêm. Lão tử nhất định sẽ mạnh hơn hắn, sẽ dẫn dắt tộc nhân của ta vượt qua đêm dài đằng đẵng."
Nhân tộc đằng xa rối rít quay đầu hô: "Tộc trưởng đại nhân nói rất hay!"
"Tộc trưởng đại nhân ngầu quá đi!"
...
Tộc trưởng để râu quai nón cũng cười ha ha, bày ra dáng vẻ vô cùng khí phách.
"Thì ra tộc trưởng đại nhân ở ngay trước mặt."
Người trung niên để râu quai nón vỗ lên người Bạch Cẩm, hào khí nói: "Đừng giả vờ, ngươi một mình vượt qua rừng núi đến bộ lạc chúng ta, ngươi là dũng sĩ, ta thích! Ngươi dứt khoát ở lại bộ lạc của chúng ta đừng đi nữa, ta sẽ tìm mấy nữ tử xinh đẹp cho ngươi."
"Cảm ơn ý tốt của tộc trưởng, ta phụng mệnh đến đây hỏi chuyện, nhất định phải trở về, mong tộc trưởng cho biết các ngươi có gặp khó khăn gì không?"
Ánh mắt người trung niên để râu quai nón lộ rõ cảm xúc bi thương, hắn bực bội nói: "Có gì hay mà hỏi? Bóng tối, dã thú, thức ăn, giá lạnh, bệnh tật, tất cả đều là vấn đề, chẳng phải ai ai cũng vậy sao?" Hắn hùng hổ nhổ nước bọt rồi mắng một câu: "Mẹ nó chứ, đêm tối chết tiệt này cũng dài quá đấy!"
Bạch Cẩm nghiêng đầu nhìn lão giả dưới phù triện: "Tộc trưởng, hắn đang làm gì thế?"
Tộc trưởng để râu quai nón quay đầu nhìn lão giả rồi trả lời: "Hắn ấy à, lứa trẻ các ngươi không biết tộc chúng ta đã từng huy hoàng, mười vạn Nhân Tổ soi sáng chúng ta như mặt trời ban trưa, ai ai cũng có pháp lực vô biên như thần tiên."
Trong mắt hắn đong đầy khao khát, giọng nói chất chứa hoài niệm: "Nhân Tổ bảo vệ bộ lạc, mang đến ánh sáng và ấm áp cho chúng ta trong đêm tối, xua đuổi yêu ma giúp chúng ta. Điều quan trọng nhất là Nhân Tổ có thể nhóm lửa bằng thần thông pháp thuật của mình để chúng ta có thể nướng thức ăn."
Hắn thương cảm nói: "Sau này xảy ra thảm kịch Vu, Yêu tàn sát Nhân tộc, bộ lạc tan vỡ, vô số tộc nhân mất mạng, toàn bộ mười vạn Nhân Tổ vẫn lạc, bây giờ chúng ta chỉ có thể trải qua cuộc sống ăn sống uống tươi."
Hắn nhìn lão giả dưới phù triện, tiếp tục nói: "Nhưng hắn không chịu chấp nhận hiện thực, hắn muốn kiếm hỏa diễm thần thông của thần tiên bằng chính sức mình. Ha ha, sao có thể làm được chuyện này? Lửa là thứ chỉ thần linh mới có."
Bạch Cẩm nhìn lão giả và hỏi: "Hắn tên là gì?"
"Hắn tên Toại Nhân Thị, từng là thợ săn giỏi nhất bộ lạc chúng ta, cùng ta bảo vệ tộc nhân thoát khỏi sự vây bắt của Vu, Yêu." Tộc trưởng để râu quai nón lắc đầu cảm thán: "Ngươi đừng tiếp xúc với hắn, hắn điên rồi. Làm người phải chấp nhận hiện thực, dũng cảm nhìn về phía trước. Cho dù không có lửa chúng ta vẫn có thể sinh tồn, chờ khi trời sáng chúng ta có thể lấy mồi lửa trong núi rừng."
"Biết đâu hắn có thể thành công!"
"Sao có thể chứ? Hắn chỉ là con người." Tộc trưởng để râu quai nón lắc đầu.
Bạch Cẩm cất bước đi về phía Toại Nhân Thị.
Tộc trưởng để râu quai nón gãi đầu lẩm bẩm: "Lại thêm một kẻ điên, đêm tối chết tiệt!" Hắn hung hăng chửi thề.
Bạch Cẩm đi tới bên cạnh Toại Nhân Thị, ngồi xổm xuống rồi hỏi: "Nghe nói ngươi muốn tạo ra lửa?"
Toại Nhân Thị gật đầu, sau đó ngẩng lên ngây ngốc nhìn phù triện phát ra ánh sáng, chẳng nói chẳng rằng, ánh mắt mê mang.
"Ta cảm thấy ngươi có thể làm được."
Toại Nhân Thị bỗng nghiêng đầu nhìn Bạch Cẩm, ánh mắt sáng lấp lánh: "Ngươi tin ta hả? Ngươi tin phàm nhân chúng ta có thể khống chế lửa ư?"
Bạch Cẩm gật đầu: "Ta tin."
Toại Nhân Thị nở nụ cười vui mừng, siết chặt nắm đấm: "Chắc chắn ta có thể tìm ra cách giúp Nhân tộc tự nhóm lửa. Thật ra ban ngày chúng ta cũng từng gặp ngọn lửa nhưng lửa này do thiên nhiên tạo ra chứ không phải do thần tiên nhóm lên. Khi đó ta lập tức biết được, thì ra không chỉ thần tiên mới có thể nhóm lửa mà còn có thể tạo ra lửa bằng những phương pháp khác. Vì vậy trong lòng ta bỗng nảy ra một ý: tìm ra ngọn lửa của Nhân tộc chúng ta."