Hồng Hoang Quan Hệ Hộ (Bản Dịch Full)

Chương 236 - Chương 236: Lời ‘Dặn Dò’ Của Đại Sư Bá

Chương 236: Lời ‘dặn dò’ của Đại sư bá

Bạch Cẩm thắc mắc: "Tại sao?"

Thái Thượng ung dung giải thích: "Bất kể Yêu, Tiên, Thần hay Ma trên hồng hoang đều có thể hấp thu nhật nguyệt tinh thần chi lực để tu luyện, dựng thiên mạc tức là ngăn cách nhật nguyệt tinh thần chi quang, sao bọn hắn có thể đồng ý đây? Bạch Cẩm, nếu ngươi muốn thúc đẩy việc này thì phải chuẩn bị trả giá để đả động Hạo Thiên, ngươi cũng phải chuẩn bị sẵn tinh thần."

Bạch Cẩm trầm ngâm một hồi rồi nói: "Đệ tử hiểu rồi."

Thái Thượng dịu dàng bảo: "Nếu thật sự không được thì cũng đừng cưỡng cầu, vẫn còn cách khác."

"Vâng, đệ tử hiểu rồi! Sư bá, đệ tử vẫn còn một chuyện muốn thỉnh giáo."

Thái Thượng bưng chén rượu lên, khoan thai cất lời: "Chuyện gì?"

Bạch Cẩm do dự chốc lát mới lên tiếng: "Sư bá, người có hiểu nữ nhân không?"

"Khụ khụ!" Thái Thượng sặc rượu, húng hắng ho vài tiếng liên tiếp. Hắn buồn cười, lên tiếng hỏi: "Sao nào, ngươi muốn tìm đạo lữ hả? Thạch Cơ hay là Cô Lương? Hay là Vân Tiêu?"

Bạch Cẩm kinh ngạc: "Sư bá, sao người lại biết Vân Tiêu?"

"Người bên cạnh ngươi nên ta chú ý thêm, quả thật có một vài nhân tài có thể bồi dưỡng, có thể coi trọng Khổng Tuyên và Kim Bằng nhiều hơn."

Bạch Cẩm cảm động nói: "Thì ra sư bá vẫn luôn quan tâm tới đệ tử, đệ tử cảm động vô cùng."

Thái Thượng cười ha hả: "Nói đi! Ngươi ưng ý ai? Sư bá sẽ nghĩ cách giúp ngươi."

"Ôi, không phải vậy."

"Không phải các nàng hả?" Thái Thượng khẽ nhíu mày: "Chẳng lẽ là Bích Tiêu và Quỳnh Tiêu? Các nàng cơ trí quá, không tính là lương phối nhưng nếu ngươi khăng khăng..."

Bạch Cẩm bất đắc dĩ ngắt lời: "Đại sư bá, ta muốn nói tới Nữ Oa nương nương và Bình Tâm nương nương."

"Phụt!" Thái Thượng phun trà trong miệng ra, nhìn Bạch Cẩm bằng ánh mắt khó tin, môi run nhè nhẹ.

Bạch Cẩm cuống quít giải thích: "Đại sư bá, người đừng hiểu lầm, ta đâu có nói là muốn tìm các nàng làm đạo lữ. À không, ta hoàn toàn không có ý định tìm đạo lữ."

Thái Thượng thở phào, tự lẩm bẩm: "Không phải tìm đạo lữ thì tốt, còn may!" Hắn hậm hực bảo: "Nói năng không rõ ràng gì cả, suýt thì hù dọa ta."

Bạch Cẩm cạn lời không đỡ nổi, ta nói năng không rõ ràng ư? Rõ ràng là người suy đoán linh tinh.

Thái Thượng hỏi: "Các nàng làm sao?"

Bạch Cẩm kể đúng sự thật: "Đệ tử và Nữ Oa nương nương, Bình Tâm nương nương có chút giao tình trong sáng nhưng gần đây đột nhiên ta phát hiện hình như giữa hai người các nàng có chút hiểu lầm. Rõ ràng cả hai đều là nữ thần tuyệt vời nhất hồng hoang, tại sao lại ghét nhau chứ? Đệ tử bị kẹt ở giữa rất khó xử! Vì vậy ta muốn nhờ sư bá giúp ta nghĩ cách xoa dịu quan hệ giữa hai nàng."

"Trước đó ngươi hỏi ta câu gì ấy nhỉ?"

"Tại sao các nàng lại ghét nhau?"

"Câu trên cơ."

"Sư bá, người có hiểu nữ nhân không?"

Thái Thượng bực bội tiếp lời: "Không hiểu!"

"Ôi chao sư bá, người trả lời qua loa quá đấy! Người là Thánh Nhân kia mà!"

"Thánh Nhân cũng không hiểu!"

Bạch Cẩm lập tức cúi đầu ủ rũ, lẩm bẩm nói: "Vậy phải làm sao đây? Vì sao không thể chung sống hòa thuận? Ta phải chiếu cố cả hai bên, mệt lắm đó!"

Thái Thượng hòa nhã nhìn Bạch Cẩm: "Bạch Cẩm, Đại sư bá đối xử với ngươi thế nào?"

"Đương nhiên là Đại sư bá đối xử với ta cực tốt."

Thái Thượng dịu dàng cất lời: "Bây giờ Đại sư bá dặn dò ngươi một chuyện, ngươi phải ghi nhớ trong lòng."

Bạch Cẩm gật đầu, thái độ trở nên nghiêm túc. Đại sư bá trịnh trọng dặn dò như vậy nhất định là chuyện lớn, lẽ nào lại giao nhiệm vụ?

"Nếu có một ngày ngươi bị Nữ Oa và Bình Tâm truy sát, ngươi tuyệt đối đừng tới Bát Cảnh Cung của Đại sư bá. Đại sư bá già rồi, đi đứng không linh hoạt, không chạy nổi nữa. Ngươi có thể đến Ngọc Hư Cung và Bích Du Cung trước tiên. Ngươi phải tin rằng Nhị sư bá và sư phụ của ngươi rất yêu thương ngươi, bọn hắn nhất định sẽ bảo vệ ngươi."

Bạch Cẩm ngơ ngác nhìn Thái Thượng, ngu người luôn, trong đầu hắn chỉ văng vẳng một câu nói: mẹ kiếp, vô tình thế?

Trong lúc Bạch Cẩm vẫn đang sững sờ, Thái Thượng vung tay, Bạch Cẩm hoảng hốt hét lên một tiếng, sau đó thân ảnh lập tức biến mất trong Bát Cảnh Cung.

Trong đại điện yên tĩnh, Thái Thượng bất đắc dĩ nói: "Chọc vào ai không chọc lại đi chọc vào các nàng, đây chẳng phải là tự rước lấy phiền toái cho mình sao?" Hắn gọi: "Huyền Đô!"

Huyền Đô đi từ bên ngoài vào, cung kính chắp tay thi lễ: "Sư phụ!"

"Đến Luyện Đan Điện lấy hai lọ Cửu Chuyển Kim Đan đưa đến Oa Hoàng Thiên và Địa Phủ mỗi nơi một lọ."

"Đệ tử phải nói gì ạ?"

"Cứ nói đây là lễ vật để cảm ơn các nàng đã chăm sóc Bạch Cẩm, các nàng ắt hiểu."

"Đệ tử tuân lệnh." Huyền Đô đi lùi ra ngoài Bát Cảnh Cung rồi mới xoay người rời đi. Thật sự là hắn bị câu nói kia của Bạch Cẩm dọa sợ chết khiếp, trong khoảng thời gian ngắn không dám quay lưng về phía người khác.

Ở một nơi ngoài Thủ Dương Sơn vạn dặm, thân ảnh Bạch Cẩm bỗng dưng xuất hiện, hắn u oán nhìn Thủ Dương Sơn. Đại sư bá đừng đùa như thế, người làm vậy khiến ta rất hoảng sợ đó!

Chốc lát sau, sau lưng hắn mọc ra một đôi cánh chim, hai cánh rung động rồi lập tức phóng lên cao. Bạch Cẩm vào trong mây bế quan mấy ngày để suy nghĩ xem phải làm sao mới có thể thuyết phục Hạo Thiên sư thúc dựng thiên mạc. Sau mấy ngày suy nghĩ, hắn phát hiện lợi thế duy nhất mà mình có thể đưa ra là đám đệ tử của sư phụ nhưng nếu đưa đệ tử của sư phụ cho người ta thì sư phụ không giận đến nỗi không nói chuyện với mình mới lạ! Cuối cùng hắn chỉ đành thể hiện bản lĩnh xuất chúng của mình, trước tiên cứ lừa gạt thử xem sao.

Bình Luận (0)
Comment