Trong viện tử, Bạch Cẩm trịnh trọng chắp tay thi lễ, cúi đầu thật sâu chín mươi độ và nói: "Nữ Oa nương nương tại thượng, đệ tử thỉnh cầu nương nương ban tặng thân xác của Đế Tuấn."
Hạo Thiên lắc đầu: "Vô dụng thôi, Thánh Nhân có thân phận cao quý, cầu nguyện kiểu này sao có thể..."
"Ầm!" Ánh lửa màu trắng bốc cháy hừng hực trên bầu trời Thiên Đình, một con Tam Túc Kim Ô khổng lồ tung tăng bay lượn, soi sáng cả Thiên Đình, khí tức nóng rực ập vào mặt.
Hạo Thiên Ngọc Đế im bặt nhìn Đại Nhật Kim Ô đang bay lượn trên bầu trời Thiên Đình bằng ánh mắt khó tin. Hắn lẩm bẩm: "Ban... ban cho thật à?" Hắn cảm thấy thật hoang đường, Nữ Oa sư tỷ dễ tính như thế từ bao giờ vậy? Đây là cầu gì được nấy hả?
Bên trong Dao Trì, bốn người Dao Trì Vương Mẫu, Yêu Cơ, Thường Nga và Huyền Nữ bỗng đứng bật dậy, ngẩng đầu khiếp sợ nhìn Tam Túc Kim Ô bay lượn trên đỉnh đầu.
Dao Cơ nhíu mày nói: "Ta không thích con chim nhỏ này."
Dao Trì Vương Mẫu cất giọng nặng nề: "Đây là Tam Túc Kim Ô, Hạo Thiên bọn hắn đang làm gì thế? Đến Tam Túc Kim Ô cũng gọi ra."
Trong viện tử của cung điện, Bạch Cẩm tỏ lòng cảm kích: "Tạ ơn nương nương!" Sau đó hắn đứng thẳng người dậy.
Hạo Thiên nhìn Tam Túc Kim Ô trên bầu trời rồi lại nhìn Bạch Cẩm, kìm lòng không đậu bèn hỏi: "Ngươi và Nữ Oa nương nương có giao tình à?"
"Nữ Oa nương nương lương thiện, rộng lượng, dịu dàng, tốt bụng, vô cùng yêu thương hậu bối." Bạch Cẩm chân thành ca ngợi.
Hạo Thiên nhìn Bạch Cẩm, sinh lòng nghi ngờ lẽ nào mình hiểu lầm Nữ Oa sư tỷ, thật ra Nữ Oa sư tỷ là người tốt tính?
Bạch Cẩm quay đầu nhìn Hạo Thiên và hỏi: "Sư thúc, bây giờ đã có mặt trời rồi, còn cần gì nữa?"
Hạo Thiên hoàn hồn, lập tức trả lời: "Còn cần định ra thời gian ngày đêm luân chuyển ở hạ giới, điều này vô cùng quan trọng, nếu thời gian có sai lệch thì cũng là một dạng tai nạn đối với chúng sinh hồng hoang."
Bạch Cẩm tán thành: "Sư thúc nói rất đúng, vừa hay ta có một ý tưởng thiển cận, mong sư thúc chỉ chạy."
"Ha ha, ý tưởng của sư điệt nhất định không tệ!"
"Sư điệt không dám kể công, tất cả là nhờ phúc trạch của sư thúc. Sư thúc không biết chứ bình thường sư điệt rất ngu ngốc, chỉ có lần này hiến kế cho sư thúc không hiểu sao bỗng dưng từng ý tưởng cứ tràn vào đầu ta như trời ban vậy."
"Ha ha... Sư điệt, chúng ta vào trong nói chuyện." Hạo Thiên cười vài tiếng, sau đó tiếp tục đi vào trong cung điện cùng Bạch Cẩm.
Vào lúc trời tờ mờ sáng hôm sau, Bạch Cẩm lưu luyến rời đi trong sự đưa tiễn của Hạo Thiên Ngọc Đế, ba bước ngoái đầu năm bước vẫy tay, dáng vẻ hận gặp nhau muộn màng.
Cuối cùng sau khi tiễn Bạch Cẩm đi, Hạo Thiên Thượng Đế lập tức đi đến Dao Trì. Trên quảng trường có suối phun, Dao Trì Vương Mẫu ngồi một mình bên cạnh một chiếc bàn, trên bàn có rượu thơm món ngon vẫn còn bốc hơi nóng.
Hạo Thiên Thượng Đế đi tới ngồi đối diện Dao Trì, dịu dàng nói: "Ngươi vất vả rồi."
Dao Trì hỏi: "Chẳng phải ngươi nói muốn chiêu đãi ngoại môn thủ đồ của Tiệt Giáo sao? Hắn đâu rồi?"
"Hắn đi rồi!"
Dao Trì nhíu mày không vui: "Quá đáng thế!"
Hạo Thiên không nhịn được nở nụ cười: "Ngươi nghĩ nhiều rồi, chẳng qua là ta nhờ hắn đi làm vài việc."
Dao Trì liếc nhìn rượu và thức ăn trên bàn, cất tiếng thở dài: "Lãng phí một bàn rượu và thức ăn của ta."
Hạo Thiên Ngọc Đế cười ha hả: "Không lãng phí, ta ăn!" Hắn nói xong liền cầm đũa bắt đầu ăn.
Dao Trì hậm hực nói: "Chỉ biết ăn thôi!" Nàng bưng bình rượu lên rót đầy ly rượu trước mặt Ngọc Đế, sau đó đặt bình rượu xuống và hỏi: "Ngoại môn thủ đồ Tiệt Giáo đến đây làm gì? Có phải hắn bày tỏ bất mãn về việc lúc trước chúng ta từ chối đám đệ tử ngoại môn kia không?"
"Không phải, Bạch Cẩm là phúc đức chân tiên rất đơn thuần, rất chân thành, rất lương thiện, chẳng trách hắn được sư huynh bổ nhiệm làm ngoại môn thủ đồ. Dao Trì, ta phát hiện lúc trước chúng ta đã hiểu lầm mấy vị sư huynh sư tỷ."
Dao Trì nhìn Hạo Thiên bằng ánh mắt ngờ vực: "Sao vậy? Có hiểu lầm gì?"
Hạo Thiên vừa cười vừa nói: "Thật ra sư huynh và sư tỷ không ra tay trợ giúp chúng ta là vì không muốn quấy nhiễu sự vận hành của Thiên Đình, để tránh gây nên hỗn loạn cho Thiên Đình sau này, chủ quyền đổi chủ."
"Bạch Cẩm nói vậy à?"
Hạo Thiên gật đầu: "Đúng thế!"
"Ngụy biện mà thôi, có điều sư huynh sư tỷ trợ giúp chúng ta là tình cảm, không giúp chúng ta là bổn phận, chúng ta không cần phải để ý quá mức."
Hạo Thiên cười sang sảng: "Dao Trì nói rất đúng."
Dao Trì hỏi: "Lần này Bạch Cẩm tới đây làm gì? Trước đó thân xác Kim Ô lại xuất hiện trên Thiên Đình có liên quan đến hắn đúng không?"
Hạo Thiên gật đầu: "Bạch Cẩm nói với ta rất nhiều, cũng giúp ta lần ra manh mối khiến ta biến hiện tại mình cần phải làm gì nhất."
"Có thể nói cho ta biết không?"
Hạo Thiên rủ rỉ thuật lại tất cả mọi chuyện.
Dao Trì đanh mặt nói: "Ngăn cách thiên địa? Ngươi có biết bản thân sẽ gặp phải bao nhiêu trở ngại không? Nhật nguyệt tinh thần chi lực là một trong những nguồn lực lượng cho thần tiên dưới hạ giới tu luyện. Một khi ngăn cách thiên địa, nhật nguyệt tinh thần chi lực sẽ giảm mạnh, tất cả thần tiên yêu ma ẩn tu trên hồng hoang đại địa sẽ không chịu để yên."
Hạo Thiên mỉm cười đáp: "Đương nhiên là ta biết. Lão gia bổ nhiệm chúng ta làm chủ Thiên Đình, quản lý toàn bộ sơn hà, chuyện này vốn nằm trong chức trách của chúng ta. Bây giờ hồng hoang cần nên ta bắt buộc phải làm, đây cũng là một thời cơ tuyệt vời để Thiên Đình nổi tiếng khắp hồng hoang."