Dao Trì bật cười thành tiếng, nói: “Chỉ cần nàng có thể an toàn bình an là đã đủ rồi, Hằng Nga mang Long Cát đến đây.”
Hằng Nga từ phía sau một tòa cung điện đi tới, trong lòng ôm một tiểu cô nương mặc yếm, đôi mắt to linh động nhìn chung quanh.
Long Cát nhìn thấy Dao Trì Vương Mẫu liền nhếch miệng cười lanh lảnh như tiếng chuông ngân. Nàng nhảy khỏi vòng tay của Hằng Nga, dùng cả tay chân quơ loạn trong không trung bay về phía Dao Trì Vương Mẫu như là đang bơi trong không trung.
Dao Trì Vương Mẫu dang tay ôm Long Cát vào trong ngực rồi chùi chùi thức ăn thừa còn dính trên miệng nàng, ôn nhu nói: “Long Cát, mẫu thân đã tìm cho ngươi một người sư phụ rồi này.”
Long Cát ôm cánh tay Vương Mẫu, cười hì hì la lên: “Sư phụ, ăn ngon.”
Vương Mẫu quay đầu nhìn về phía Bạch Cẩm, bất đắc dĩ nói: “Nữ nhi của ta hơi tham ăn một chút.”
Bạch Cẩm cười nói: “Sư thúc cứ yên tâm, ở Tiệt giáo của ta cái khác không có nhưng đồ ăn ngon tuyệt đối không ít, sẽ không để cho nàng phải uất ức.”
“Vậy thì đành nhờ ngươi rồi!” Dao Trì dùng một chút pháp lực nâng Long Cát bay về phía Bạch Cẩm.
Bạch Cẩm ôm Long Cát vào trong ngực, Long Cát lập tức cười lên, duỗi bàn tay nhỏ mũm mĩm ra bắt lấy mũi Bạch Cẩm.
Bạch Cẩm cúi đầu nhìn Long Cát, ôn hòa cười nói: “Nữ hài tử thích cười khí vận cũng sẽ không kém. Tiểu Long Cát, sau này xin chiếu cố nhiều hơn.”
Long Cát nghiêng đầu nhìn Bạch Cẩm, trong mắt tràn đầy vẻ hiếu kì.
Bạch Cẩm ôm Long Cát đứng dậy, nói: “Hạo Thiên sư thúc chuyển thế, chắc chắn Thiên Đình sẽ có rất nhiều chuyện cần phải thu xếp, ta cũng không quấy rầy nữa. Cáo từ!”
Dao Trì Vương Mẫu khẽ gật đầu nói: “Sau này nếu có chuyện gì đều có thể đến Thiên Đình, dù không có ta ở đó thì vẫn còn Cửu Thiên Huyền Nữ và Hằng Nga, các nàng sẽ dốc toàn lực tương trợ.”
“Đa tạ sư thúc!” Bạch Cẩm xoay người thi lễ, sau đó ôm Long Cát cáo từ rời đi.
...
Ngay Khi Bạch Cẩm rời khỏi Thiên Đình, khắp hồng hoang đều có các thế lực ngầm hoành hành, Thiên Đế ngã xuống, thế lực khắp nơi đều xao động, Hạo Thiên Thượng Đế trở mình đương nhiên phải đối mặt với mưu kế đến từ các phe nhưng những chuyện này cũng không liên quan gì đến Bạch Cẩm.
Bạch Cẩm một đường trở lại Đông Hải, ôm Long Cát đi vào Tam Quang Tiên Đảo rồi tiến thẳng vào bên trong Điểu Sào, từ bên trong phòng bài bạc trong Điểu Sào truyền ra tiếng mạt chược.
Khóe miệng Bạch Cẩm hơi giật giật, từ khi mạt chược lan rộng ra khắp Đông Hải, không biết bao nhiêu sư muội đã trở thành trạch nữ, cũng không biết là họa hay phúc, hắn lớn tiếng la lên: “Ta trở về rồi đây!”
Tiếng mạt chược bỗng nhiên dừng lại, vài tiếng nói truyền ra: “Sư muội, pháp thuật kia của người có chút khuyết điểm, tốc độ quá chậm.”
“Sư tỷ nói rất đúng, đa tạ sư tỷ chỉ điểm, ta nhất định sẽ nỗ lực cải thiện.”
“Sư điệt tiến bộ thật nhanh!”
“Là do sư cô dạy dỗ tốt.”
...
Những bóng người cười nói dịu dàng từ bên trong phòng bài bạc đi ra, không biết còn tưởng rằng các nàng đang cố gắng tu hành.
Thạch Cơ, Cô Lương, Vân Tiêu và Tinh Vệ, cả bốn người các nàng nhìn thấy Bạch Cẩm đang ôm một tiểu hài tử thì lập tức tất cả đều trừng to mắt, vội vàng đi qua vây quanh nhìn Tiểu Long Cát trắng ngần, trong đầu tất cả đều hiện lên một suy nghĩ, thật đáng yêu! Một lát sau trong đầu lại nảy ra một ý nghĩ khác, đây là hài tử của ai?
Vân Tiêu hơi do dự, nói: “Sư huynh, đây là hài tử của ngươi hả?”
Bạch Cẩm tức giận nói: “Đoán mò cái gì vậy? Đồ đệ của ta, Long Cát.”
Cô Lương mừng rỡ cười nói: “Oa! Thật đáng yêu.”
Ánh mắt nàng đầy chờ mong nhìn Bạch Cẩm nói: “Sư huynh, có thể cho ta ôm một cái không?”
Bạch Cẩm cười cười rồi đưa Long Cát qua.
Cô Lương lập tức ôm Long Cát vào trong lòng, cười hì hì nhìn Long Cát.
Tất cả mọi người đều vây quanh Long Cát, chọc cho nàng vui, chọc cho nàng cười.
Chạng vạng tối, mọi người mới lưu luyến không nỡ mà rời đi, Long Cát nằm trên ghế ở bên trong Điểu Sào, mắt nhỏ nhìn xung quanh, chẳng có chút sợ hãi nào.
Tinh Vệ ngồi bên cạnh Long Cát, dùng tay chọt chọt một chút vào cánh tay nhỏ bé của Long Cát, nghiêm túc nói: “Gọi sư tỷ đi!”
Long Cát quay đầu nhìn Tinh Vệ.
Tinh Vệ chột dạ nhìn trái nhìn phải một chút, sau đó thò tay chọt chọt cánh tay nhỏ bé của Long Cát, nghiêm túc nói: “Gọi sư tỷ!”
“Oa!” Long Cát vừa mở miệng liền khóc.
Tinh Vệ sợ đến mức vội vàng đứng lên, hét lớn: “Sư phụ, Tiểu Long Cát khóc rồi.”
Bạch Cẩm từ trong cung điện đi tới, vẩy vẩy nước trên tay rồi nói: “Làm sao vậy?”
Tinh Vệ lập tức lắc đầu nói : “Ta cũng không biết nữa, tự dưng nàng bật khóc.”
Bạch Cẩm đi tới ôm lấy tiểu Long Cát, nói: “Chắc là đói rồi! Ta cũng sớm đã làm xong cơm, chúng ta mau vào thôi!”
Tinh Vệ chắp tay sau lưng đi theo Bạch Cẩm vào bên trong đại điện, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía tiểu Long Cát, người nhỏ xíu mà sao lại khóc lớn đến như vậy?
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Tinh Vệ liền lặng lẽ chạy vào phòng Bạch Cẩm, ghé vào đứa bé trên giường, đưa tay thọc tiểu Long Cát một chút, thầm thì nói: “Gọi sư tỷ, gọi sư tỷ, gọi ta là sư tỷ đi!”
“Oa!” Tiếng khóc vang dội lại vang lên một lần nữa.
Tinh Vệ vội vàng rút tay lại, lui ra phía sau một bước, ngẩng đầu bốn mươi lăm độ nhìn lên nóc phòng, cao ngạo đứng bên cạnh bên cạnh xe đẩy của đứa trẻ.