Vẻ mặt Tinh Vệ khẽ dao động, tàu lượn siêu tốc? Có liên quan gì đến Vân Tiêu sư bá sao?
Bạch Cẩm vừa nhấc tay. Ầm! Xung quanh hải vực dâng lên sóng gió động trời, từng cột nước cao dâng lên thành cây cầu trên mặt biển, vùng gần Tam Quang Tiên Đảo ngưng tụ lại thành một con đường chằng chịt, làn xe tàu lượn siêu tốc cao ngàn trượng, một cái xe lửa nhỏ được ngưng tụ từ thủy tinh dừng ở bên ngoài Tam Quang Tiên Đảo.
Bạch Cẩm ôm Long Cát đi đến bên cạnh xe lửa nhỏ, đặt nàng ở trên xe lửa nhỏ, một cái dây an toàn bằng tiên lực bắn ra cố định Long Cát lại.
Long Cát lập tức ngừng khóc, hiếu kỳ dùng tay nhỏ sờ tới sờ lui khắp bốn phía.
Bạch Cẩm nói: “Tinh Vệ, ngươi cũng lên đi, trông nom tiểu Long Cát cho thật tốt.”
“Dạ!” Tinh Vệ khẽ gật đầu rồi nhảy vọt lên trên xe lửa nhỏ, trong mắt cũng tràn đầy vẻ tò mò, cái này để làm gì?
Bạch Cẩm lưu lại trong xe lửa nhỏ một chút Đại La pháp lực để làm động lực được kết nối bởi một trận pháp đơn giản. Chỉ cần nhấp một cái vào chốt mở của xe lửa nhỏ thì xe lửa nhỏ sẽ từ từ chuyển động, chạy dọc theo đường nước chảy, tốc độ càng lúc càng nhanh, đi lên, hạ xuống, xoay tròn ba trăm sáu mươi độ.
Ha ha ha! Tiếng cười vui phấn khích từ trên mặt biển truyền ra, Long Cát hưng phấn khua tay tay nhỏ, cái này so với nàng từ từ bò kích thích hơn nhiều.
Ầm! Dưới ánh mắt của Bạch Cẩm, xe lửa nhỏ bằng thủy tinh đột nhiên tan vỡ, đường băng cũng đứt gãy, một luồng tiên lực bao lấy Tinh Vệ và Long Cát rơi xuống mặt biển, không dính một giọt nước nào.
Bạch Cẩm vội vàng bay qua, hỏi: “Làm sao vậy?”
Khuôn mặt nhỏ của Tinh Vệ đỏ lên, quay đầu nhìn về phía bên cạnh, ánh mắt mập mờ, nhỏ giọng nói: “Ta dùng sức hơi lớn.”
Bạch Cẩm ngạc nhiên nói: “Ngươi sợ sao?”
“Không có, ta chỉ là... chỉ là không quá quen với loại cảm giác ngoài tầm kiểm soát của mình, hơn nữa cũng cái đồ vật nhỏ này sư phụ làm quá kém.”
“Là lỗi của ta, ta làm thêm cho ngươi một cái!”
Bạch Cẩm vung tay lên, nước biển phóng lên tận trời, đường băng đứt gãy liền nối liền, từ bên trong liệt diễm có một cái xe lửa nhỏ mới tinh rơi xuống đường băng.
Long Cát duỗi bàn tay nhỏ mũm mĩm chỉ vào xe lửa nhỏ cười phấn khích, khua tay nhỏ lảo đảo muốn chạy tới chỗ chiếc xe lửa nhỏ.
Thân ảnh Tinh Vệ lóe lên xuất hiện bên cạnh Long Cát rồi dẫn theo rồi nàng bay lên trên xe lửa nhỏ. Xe lửa nhỏ thúc đẩy đứng lên, ‘hô hô hô’ cuốn lên một luồng gió từ Bạch Cẩm bên người lao vùn vụt mà qua.
Oa oa! Tiếng kêu phấn khích từ trong xe lửa nhỏ truyền ra.
Mặc kệ Tinh Vệ mang theo Long Cát chơi đùa ở bên ngoài, Bạch Cẩm ung dung đi vào trong đạo cung. Thật không ngờ bản thân còn chưa có đạo lữ mà đã phải trải qua công việc vú em, quả thực không thể tưởng tượng nổi, kiếp trước có gì vui?
...
Bạch Cẩm đi vào cửa lớn Điểu Sào, xuyên qua cửa lớn đi vào một đồng cỏ, trên đồng cỏ có một cây đại thụ cao chót vót chiếu xuống một chút ánh sáng huỳnh quang, trên đồng cỏ còn có một đàn thỏ ngọc thanh u mỹ lệ.
Nữ Oa nương nương đang đứng dưới đại thụ ngẩng đầu nhìn chim chóc líu ríu trên đại thụ, trên mặt khẽ cười.
Bạch Cẩm liền vội vàng tiến lên, chắp tay cúi đầu nói: “Đệ tử bái kiến nương nương, chúc nương nương cát tường như ý, vạn phúc kim an!”
Nữ Oa Nương Nương quay người nhìn Bạch Cẩm, cười nói: “Miễn lễ, đứng lên đi!”
Bạch Cẩm đứng lên, cười hắc hắc nói: “Đa tạ nương nương!”
Nữ Oa nương nương lộ ra nụ cười nói: “Chuyện này ngươi làm không tệ, làm tốt nên ban thưởng. Nói đi! Ngươi muốn cái gì?”
Bạch Cẩm nảy ra một ý nghĩ trong đầu, cách nói giống hệt Bình Tâm nương nương, hai vị nương nương không phải là đã lượng lượng xong xuôi với nhau rồi đó chứ? Hay là nói, hai vị nương nương tâm linh tương thông?
Ngoài mặt Bạch Cẩm như được thụ sủng nhược kinh cảm động nói: “Nương nương, thật ra ta cũng không làm được gì, vốn đã rất là áy náy, nương nương không trách tội đệ tử đã là đại từ đại bi, ban thưởng cái gì chứ, đệ tử tuyệt không dám nhận.”
Nữ Oa nương nương cười nói: “Thế nào? Chê lễ vật của ta?”
“Vật nương nương ban cho đệ tử, cho dù chỉ là một hòn đá một cọng cỏ thì đối với đệ tử mà nói đều là chí bảo.” Bạch Cẩm vội vàng nói.
Nữ Oa Nương Nương hài lòng khẽ gật đầu, sau đó ôn hòa nói: “Chuyện này ngươi làm rất hợp ý ta, nếu không phải ngươi kéo dài tốc độ bành trướng của bộ lạc Cửu Lê, sau cùng Nhân tộc dù cho thắng cũng là thắng thảm. Ngươi làm rất tốt, muốn ban thưởng gì ngươi có thể tự chọn. Nói đi! Ngươi muốn cái gì?”
“Cái gì cũng có thể sao?” Bạch Cẩm thăm dò nói.
Nữ Oa Nương Nương mỉm cười gật đầu.
Bạch Cẩm hưng phấn kêu lên: “Đệ tử muốn Hồng Mông Tử Khí.”
Nụ cười trên mặt Nữ Oa nương nương cứng đờ, tức giận nói: “Ta không có Hồng Mông Tử Khí, đổi cái cái khác.”
“Vậy đệ tử muốn Hỗn Độn Chung!”
“Không có!”
“Đệ tử muốn Diệt Thế Hắc Liên thập nhị phẩm.”
“Không có!”
“Đệ tử muốn...”
Sắc mặt Nữ Oa nương nương càng ngày càng khó coi, nhấc tay quát: “Câm miệng cho ta.”
Bạch Cẩm lập tức ngậm kín miệng, đôi mắt trông mong nhìn Nữ Oa nương nương.
Nữ Oa nương nương tức giận nói: “Thôi quên đi, ta thu lại lời nói trước đó, đúng là không nên để cho ngươi tự mình lựa chọn. Hồng Mông Tử Khí, Hỗn Độn Chung, Liên Đài thập nhị phẩm? Những thứ này mà ngươi cũng dám nói.”
Bạch Cẩm vội vàng nịnh nọt nói: “Ở trong lòng của đệ tử nương nương không gì là không biết, là cao quý nhất.”